- Các ngươi chỉ thấy qua Chương Phương ra tay, chưa từng giao chiến thực tế với hắn, cho nên các ngươi không hiểu. Lực lượng nguyên thủy của hắn là tam thập ngũ trọng thiên, lại vận chuyển Đế thuật sẽ có chiến lực tam thập bát trọng thiên, chiến lực như vậy đủ xé nát phòng ngự của An Tứ Nguyên.
- Cho nên, nếu An Tứ Nguyên chỉ có tiêu chuẩn như hiện tại, hắn khẳng định không địch lại Chương Phương, ba phần tỷ lệ còn lại chính là át chủ bài của An Tứ Nguyên.
- Không nắm chắc, không biết trước bài, Chương Phương thắng lợi mười phần.
Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều gật đầu, Lăng Hàn đã giao thủ với Chương Phương, cho nên, Lăng Hàn khẳng định càng hiểu tình hình hơn bọn họ.
Bọn họ đang bàn tán với nhau, nếu ở trong khu vực người bên ngoài thì không có vấn đề gì, bọn họ lại ngồi trong khu vực của đám người thổ dân, bọn họ bị đám thổ dân nhìn chằm chằm vào.
Khốn kiếp, đang ngồi trong trận doanh của bọn họ còn dám nói bậy về An Tứ Nguyên?
- Hừ, chờ xem An đại nhân phát uy đi.
- Sự thật thắng hùng biện, chờ bị đánh mặt đi.
- Chờ An đại nhân quét ngang tất cả Đế tử, chúng ta lại khiêu chiến gia hỏa đáng ghét này.
- Tốt!
Những người này nói chuyện không áp chế âm thanh, cố ý nói cho Lăng Hàn nghe.
Lăng Hàn chỉ cười mà không nói
Tiểu Thanh Long nhảy lên bàn, nói:
- Các ngươi hiện tại ghi nhớ những lời này trong lòng, nếu lát nữa quên khiêu chiến tiểu Hàn tử thì người đó chính là cháu con rùa!
Lời khiêu khích như vậy làm đám thổ dân khó chịu, một con thằn lằn cũng dám kêu gào với bọn họ.
- Trước giết tên gia hỏa bên ngoài kia, sau đó bắt con thằn lằn hầm cách thủy!
Khi bọn họ nói chuyện, Chương Phương và An Tứ Nguyên đã bắt đầu chiến đấu.
An Tứ Nguyên rất mạnh, lực lượng nguyên thủy cao tới tam thập tam trọng thiên, nhưng hắn vẫn kém Chương Phương, chênh lệch tới ba trọng thiên, hắn vừa ra tay đã lâm vào hạ phong, bị áp chế rất lớn, nhưng hắn cũng thể hiện khí lực cường đại của mình, dù bị chiến lực ba trọng thiên áp chế, hắn vẫn ương ngạnh không thất bại.
Nếu không, chiến lực thua kém ba trọng thiên, kết quả chính là miểu sát.
Kết quả như thế làm đám thổ dân yên tĩnh, thực lực chênh lệch rất rõ ràng, có ai dám trợn mắt nói lời bịa đặt?
An Tứ Nguyên chống cự bằng mọi cách, ý đồ tìm kiếm hi vọng lật bàn, nhưng nói cho cùng hắn có át chủ bài nhiều hơn Đế tộc hay không?
Cho nên, bị Đế tộc áp chế thực lực, tuyệt đối không có hi vọng lật bàn.
Sau mười chiêu, An Tứ Nguyên bị thương chồng chất, có vài miệng vết thương còn sâu tận xương, ai nhìn thấy cũng kinh hãi.
Hắn không thể không nhận thua, nếu tiếp tục đánh sẽ không chỉ bị thương da thịt như hiện tại.
Nhìn thấy An Tứ Nguyên bị thua, người từ ngoài hoan hô, sau khi liên tiếp đánh bại bốn tên Đế tử, cuối cùng cũng gặm được khối xương cứng này.
Trái lại bên phía thổ dân, sắc mặt bọn họ hết sức khó coi.
Qua một lúc sau có người gào lên:
- Hoa Hữu Thường!
- Hoa đại nhân!
- Hoa đại nhân!
- Hoa đại nhân!
Đám thổ dân rống to, âm thanh như biển gầm, một lớp tiếp một lớp.
Hoa Hữu Thường, một trong ba đại thiên tài của Sơn Hải Thiên, bài danh còn trên cả An Tứ Nguyên.
Hắn ở đâu?
Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt mọi người, bờ môi của hắn đang co giật, bởi vì mọi người đang nhìn cái bàn bên cạnh hắn, một tên nam tử đang ngồi uống trà, một chân của hắn đặt lên bàn, hắn còn bỏ giày ra, góc quần kéo lên tận đầu gối và lộ ra lông chân vừa dài vừa rậm rạp.
Ách, gia hỏa thật thô lỗ.
Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, nam tử này có dáng người cao gầy nhưng có đôi tay vừa đen vừa dày, khớp xương to lớn như thân trúc.
Hắn một tay cầm chén trà, một tay đang xoa chân.
Hoa Hữu Thường?
Nghe cái tên này làm người ta liên tưởng tới nam tử anh tuấn, hoàn toàn không hợp với thanh niên thô lỗ như vậy.
- Mời Hoa đại nhân ra tay!
Một nam tử nửa quỳ xuống và nói với thanh niên thô lỗ.
- Mời Hoa đại nhân ra tay!
Có người quỳ xuống mời hắn xuất chiến.
Ồ, tên này đúng là Hoa Hữu Thường.
Quá cay mắt.
Lăng Hàn có cảm giác buồn nôn.
Lúc này, Hoa Hữu Thường mới đặt chén trà xuống, hắn tìm giày và mang vào, hắn đứng lên đi về phía trước, hắn vừa đi hai bước đã ngã quỵ xuống.
- Không tốt, Hoa đại nhân say trà!
- Móa, người bên ngoài thật âm hiểm, lại dùng ám chiêu làm Hoa đại nhân không thể thi đấu.
Đám dân bản xứ hô to, gương mặt bọn họ đầy giận dữ.
Say trà?
Bờ môi của Lăng Hàn co giật, quá buồn nôn, hắn thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mọi người ở đây muốn nâng Hoa Hữu Thường dậy, ầm, đột nhiên đám người kia tách ra, Hoa Hữu Thường đã đứng lên, đôi mắt hắn đỏ thẫm như máu, toàn thân tỏa ra sát ý vô cùng đáng sợ làm thân thể người ta lạnh buốt.
- Không tốt, lần này Hoa đại nhân say trà rất nặng, đã bộc phát trà điên!
Có người run rẩy nói ra.
- Chạy mau!
Mọi người liên tục tránh ra như rắn rết.
- Đại nhân phát trà điên, chiến lực sẽ mạnh hơn trước ba phần, hơn nữa... Tóm lại hắn thật sự đáng sợ!
Mắt thấy đối phương như vậy, Chương Phương hừ một tiếng, hắn chủ động lao lên chém giết.
Bốn phía không người, Hoa Hữu Thường còn cảm thấy mờ mịt, lúc này Chương Phương giết sang, vừa vặn cho hắn một mục tiêu, hắn hét lớn và lao tới tấn công Chương Phương.
Oanh!
Hai đại thiên tài đối chiến với nhau, tất cả đều chú ý.
Ánh mắt Lăng Hàn sáng ngời, Hoa Hữu Thường này không tệ, lợi hại!
Hắn hiểu rõ chiến lực của Chương Phương, bởi vậy hắn dễ dàng đoán được thực lực của Hoa Hữu Thường, lực lượng nguyên thủy của đối phương là tam thập lục trọng thiên, thậm chí còn mạnh hơn Chương Phương, nhưng ở phương diện tiên thuật, tự nhiên là Chương Phương mạnh hơn một chút, bởi vậy, hai người vừa ra tay đã đánh ngang tay.
Nếu bất phân thắng bại, như vậy nói cách khác, nếu như Chương Phương không có thủ đoạn gì đặc thù, hắn sẽ thất bại.
Không có biện pháp, đánh lâu dài chính là ưu thế của thể tu.
Nhưng sau khi tái chiến, Lăng Hàn phát hiện, người say trà này rất kinh khủng.
Hoa Hữu Thường đánh nhau không có chút phong phạm cao thủ gì, tuy thể tu nhất định phải cận chiến vật lộn, dùng hết khả năng phát huy ưu thế của mình đến mức tận cùng, hắn lại dây dưa như bạch tuộc cuốn lấy Chương Phương, hai chân vòng quanh eo Chương Phương, hai tay ôm cổ đối phương, thậm chí còn hé miệng cắn vào má Chương Phương.
Chương Phương mất hình tượng như thế bao giờ?
Đường đường Đế tử, hắn không thể không nhận thua.
Phải biết rằng, Hoa Hữu Thường hiện tại không bình thường, cho dù hắn nhận thua thì thế nào, hắn căn bản không có buông tay, Chương Phương gào to.
Tất cả mọi người im lặng, đây là trận quyết đấu bọn họ chờ mong sao? Chẳng khác gì vô lại phố phường đánh nhau.
Khó trách vẻ mặt đám thổ dân cổ quái như thế, Hoa Hữu Thường say trà đúng là biến thái.