Lăng Hàn dừng lại, hắn lại đi suy nghĩ dáng vẻ của nam tử âm nhu, ngay sau đó hắn nhớ nhung như biển, cảm tình bao phủ quanh người Lăng Hàn.
Hắn nhớ Nữ Hoàng, Hổ Nữu, còn có thân nhân, bằng hữu trong Nguyên thế giới, không có một tia giả dối.
Hưu hưu hưu, lại có vài tia sáng phóng tới.
Lăng Hàn muốn tiếp tục, kế tiếp là bi a.
Hắn nghĩ đến trên con đường đi tới hiện tại vẫn có thân nhân và bằng hữu sinh lão bệnh tử, nghĩ đến những gương mặt cuồng loạn bị thôn phệ trong Nguyên thế giới, hàng tỉ sinh linh gặp nạn, từ đó hắn vừa giận vừa thương xót.
Nhưng không có hào quang xuất hiện.
- Chẳng lẽ nhất định phải thông qua vài cửa ải kia sao?
Lăng Hàn thì thào.
Trong nháy mắt sau đó, Lăng Hàn rời khỏi thế giới mai rùa.
- Tiểu Hàn tử, ngươi làm gì?
Đại Hắc Cẩu kêu lên.
- Vừa rồi có vài tia sáng bắn vào trong người của ngươi, hơn nữa còn là hai lần.
- Ân, tia sáng thứ hai chui vào cúc hoa của ngươi đấy.
Tiểu Thanh Long chen lời vào.
Bành, kết cục miệng tiện chính là bị đạp dẹp.
- Tiểu Hàn tử, Long gia không chơi với ngươi!
Tiểu Thanh Long kêu thảm thiết.
Lăng Hàn cười ha ha, con thằn lằn này học không nghe lời, thỉnh thoảng cần phải giáo huấn mới tốt.
- Đi, chúng ta tiếp tục.
Hắn nói.
- Ồ, còn muốn tiếp tục?
Đại Hắc Cẩu cảm thấy kỳ quái, không phải ngươi nói cửa ải này không có ý nghĩa sao?
- Tình huống có biến.
Lăng Hàn nói ra.
Ba người tiếp tục đi tới, có mai rùa chỉ dẫn phương hướng, bọn họ nhanh chóng đi tới bên cạnh hồ nước, nơi này đang phát sinh kịch chiến.
Còn chưa tiếp cận, bọn họ đã phát ra cảm xúc tức giận, hận không thể đánh thủng thiên địa.
Giận dữ!
Lăng Hàn nhận thức loại tức giận này, hắn vừa cảm nhận vừa tới gần cuộc chiến
Hai bên đang chiến đấu chính là đại hán tục tằng và một nam tử trẻ tuổi, có thể nhận ra người trấn thủ nơi này là đại hán tục tằng.
Bởi vì gương mặt của hắn rất giận dữ, từng chiêu từng thức như muốn đồng quy vu tận với đối thủ.
Có lẽ người trấn thủ ở nơi này bị cảm xúc hóa.
- Tên kia là ai?
Tiểu Thanh Long chỉ vào nam tử trẻ tuổi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không biết, tu vi cấp Giáo Chủ, trẻ tuổi như vậy, nhất định là thành viên trong thế hệ hoàng kim.
- Quá vô sỉ, những lão gia hỏa kia không tranh được với chúng ta nên phái thế hệ hoàng kim xuất chiến, tu vi còn mạnh hơn chúng ta quá nhiều.
Đại Hắc Cẩu bất mãn nói ra.
Trong lúc nói chuyện, đại hán tục tằng và thanh niên kia đã dừng lại, hiển nhiên đã đạt tới một trăm chiêu.
Đại hán tục tằng vung tay lên, nam tử cao gầy kia bị tia sáng cuốn đi.
- Chúng ta cần chờ hay không?
Đại Hắc Cẩu nói.
- Nói không chừng lão tiểu tử đó đang chờ chúng ta bên kia.
Lăng Hàn suy nghĩ, nói:
- Khả năng không lớn, bởi vì Lâm Hiên đã đi trước, người này cần làm chính là đuổi kịp Lâm Hiên, mà không phải trông chừng ba tiểu nhân vật như chúng ta.
Nghe lời này có phần không thoải mái, nhưng cực kỳ phù hợp với sự thật và lợi ích của đối phương.
- Tốt, chúng ta lên.
Ba người phân biệt xông lên đánh nhau, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu trước, Lăng Hàn cuối cùng.
Giống như lúc trước, người khác đều là một trăm chiêu vượt qua kiểm tra, Lăng Hàn lại không hạn chế số chiêu, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tiếp tục chiến đấu.
Đó là bởi vì hắn đạt được mai rùa.
Lăng Hàn cũng không có lãng phí cơ hội như vậy, mượn người mạnh như thế ma luyện chính mình.
Sau khi đánh nhau tới vết thương chồng chất, lúc này Lăng Hàn mới hô ngừng, sau đó bị truyền tới nơi khác.
Tuy hắn nhận định tên Đế tử không ở lại nơi này chờ bọn họ, vì mục đích an toàn, Lăng Hàn vẫn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi Tháp, cùng lắm hắn sẽ thả Thiên Đạo hỏa, mặc kệ ngươi là Đế tử hay không Đế tử, ngươi vẫn chết cháy như thường.
Nhưng khá tốt, hắn đoán đúng, không có ai ở lại nơi này chờ bọn họ.
Ba người rời đi một lúc, sau đó Lăng Hàn lại tiến vào thế giới mai rùa, hắn bắt đầu thiêu đốt tức giận.
Ở phương giện giận dữ không cần tích lũy cảm xúc, chỉ trong nháy mắt hắn tiến vào trạng thái bộc phát, bởi vì hắn gặp được quá nhiều bất công.
Trong Nguyên thế giới, hắn đạt tới đỉnh phong, quét ngang tất cả địch nhân, nhưng ở thế giới này, tu vi của hắn không tính là mạnh, cho dù vô địch cùng giai thì như thế nào, cho dù là Hóa Linh Chân Quân, cấp Giáo Chủ, cấp Tôn Giả đều có thể hành hạ hắn.
Huống chi còn có Đế tộc cao cao tại thượng làm hại hắn rời khỏi Cửu Dương Thánh Địa, bị ép chia lỳ với kiều thê.
Vài tia sáng tiến vào cơ thể, hắn thành công.
Lăng Hàn rời khỏi thế giới mai rùa, hắn có một loại hiểu ra, trước kia hắn phán đoán sai lầm, Thiên Lạc Thánh Hoàng cũng không phải chặt đứt thất tình, mà là thăng hoa cảm xúc, cực tại tình, cực tại đạo.
Đây là một loại thành đạo.
Hắn giật mình, cực tại tình, cực tại đạo, Thiên Lạc Thánh Hoàng là người chí tình chí nghĩa, người như vậy loại chinh chiến cả đời, chỉ có mắt thấy chiến hữu từng người già yếu, hắn vẫn liên tục chinh chiến, đây là một loại đau thương cỡ nào?
Có lẽ cả đời của Thiên Lạc Thánh Hoàng đều dùng để trấn áp hắc ám, đây là việc làm Lăng Hàn bội phục, đây là một loại yêu thương to lớn với thiên địa, chúng sinh.
- Đi, chúng ta đi tới nơi tiếp theo.
Bọn họ tiếp tục xuất phát, thời điểm đi tới nơi thứ tư, bọn họ cảm ứng được trên bầu trời thỉnh thoảng có khí tức cường đại xẹt qua.
- Thế hệ hoàng kim!
Ba người Lăng Hàn đều khẳng định, người đến nhất định là thế hệ hoàng kim, cũng chỉ có bọn họ mới có thể vượt qua ý niệm của Thánh Hoàng một trăm chiêu, nếu không, cũng chỉ có một ít thiên kiêu như Trì Mộng Hàm, Kim Tằm Đế tử mới có thể vượt qua.
Hiện tại, đám người Lăng Hàn đã quá rớt lại phía sau, cho nên, thế hệ hoàng kim không có lo lắng bọn họ, muốn vội vàng đuổi theo Lâm Hiên đi trước nhất, tuyệt đối không để truyền thừa của Thánh Hoàng bị Lâm Hiên đạt được.
Nếu có thể tu hành hai bộ đế kinh, khi đó mình mạnh cỡ nào?
Phải biết rằng, cho dù ngươi tu bao nhiêu Đế thuật, chỉ có dùng đế thuật điều động thì Đế thuật mới có thể bộc phát toàn bộ uy thế, cho nên, tu thêm một bộ đế kinh sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Lại nói việc này rất hấp dẫn các thiên tài, xem thêm đế kinh tương đương ôn lại con đường thành đạo của Đại Đế, tuy không thể rập khuôn nhưng có thể đạt được rất nhiều kinh nghiệm, ý nghĩa tham khảo quá lớn.
Như vậy cũng tốt, ba người Lăng Hàn ba có thể im lặng phát tài.
Vài ngày sau, bọn họ tìm tới nơi thứ tư.
Nơi này là... Sợ hãi.
Vừa đến nơi này, ba người đều sinh ra suy nghĩ sợ hãi, giống như sắp đối mặt với quái thú tiền sử không biết.
Đại Đế cũng sợ hãi?
Đây là đương nhiên, chỉ cần là người thì làm sao không có sợ hãi?
Lăng Hàn cũng sẽ có cảm giác sợ hãi, đây không phải sỉ nhục, trái lại, vô tri không sợ mới là muốn chết, khả năng chết như thế nào cũng không biết.
Chỉ có điều, ngươi chiến thắng sợ hãi thế nào chứ không phải sợ hãi nhấn chìm.
Giao thủ trong cảm xúc như thế, ba người Lăng Hàn bị trói chân trói tay, nhưng bọn họ vẫn chiến thắng cảm xúc mặt trời và liên tục vượt qua kiểm tra.
Lúc này, bọn họ bị truyền tống đến bụng của Thánh Hoàng.
Lăng Hàn lại tiến vào thế giới mai rùa trước, hắn phóng thích cảm giác sợ hãi, không che dấu chút nào, hắn lại chiến thắng sợ hãi, thành công dẫn động vài tia sáng tiến vào cơ thể.