Dù sao, hung thú còn chưa khai hóa trí tuệ, nhưng lại không phải thật sự ngốc, phí hết nửa ngày mới đánh nó rút lui, đương nhiên nó sẽ đi tìm đồ ăn khác.
Từ Kiệt cao ngạo nhìn thoáng qua Lăng Hàn, nói:
- Ngươi là người của Thánh Địa nào?
Trừ Đạo tử của Thánh Địa, những người khác cho dù là Chân Ngã đệ tứ hình cũng không có khả năng có chiến lực nhị thập cửu trọng thiên.
- Cửu Dương Thánh Địa.
Lăng Hàn mỉm cười.
Từ Kiệt giật mình, mẹ nó, tại sao lại trùng hợp như thế?
- Thực lực ngươi cũng tạm được, sau này đi theo ta lăn lộn đi.
Hắn từ tốn nói, vẻ mặt đầy cao ngạo.
Hắn thấy mình đã cho Lăng Hàn đủ mặt mũi.
Đừng nhìn thực lực hai người bây giờ tương đương, chỉ cần hắn bước vào Chân Ngã đệ tam hình, khi đó thực lực của hắn sẽ tăng lên rất lớn, hơn nữa, hắn vẫn là Đế tử!
Hai chữ Đế tử này đã đầy đủ phân lượng, có thể đè sập tất cả.
- Khó mà làm được.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Ân?
Từ Kiệt mở hai mắt, trong mắt còn mang theo tức giận.
Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của ta?
Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?
Đúng lúc này, xoát, Lăng Hàn xuất ra một quyền tấn công Từ Kiệt.
Nhưng hắn là thể tu, xuất quyền khoảng cách gần nhanh tới mức khó có thể hình dung được nữa. Hơn nữa, Từ Kiệt không nghĩ Lăng Hàn lại đột nhiên tấn công mình.
Nếu ngươi tấn công ta, tại sao xuất thủ cứu ta chứ? Chẳng phải việc này nói không thông hay sao?
Từ Kiệt lúc này biểu lộ cực kỳ đặc sắc, hắn có khiếp sợ, cũng có không hiểu, cũng có buồn bực xấu hổ, đường đường Đế tử lại bị người ta đánh vào thể diện?
Hắn muốn chống đỡ nhưng hắn cũng không phải thể tu, tốc độ nhanh cỡ nào cũng không kịp. Cho nên, hắn chỉ có thể dẫn động đạo tắc và huyễn hóa thành cự thuẫn.
Trong suy nghĩ của hắn, chiến lực của hắn tương đương Lăng Hàn, cho dù hắn vội vã không phòng bị, hắn muốn ngăn cản một quyền này cũng dễ dàng.
Bành!
Thiết quyền đánh tới, đạo tắc võ vựn, Từ Kiệt lại là hoảng sợ phát hiện, đạo tắc hộ thuẫn vỡ vụn trong nháy mắt, thiết quyền tiếp tục đánh tới và đập vào mặt của hắn.
Đau!
Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Kiệt, sau đó thân thể hắn bay lên cao.
Hắn nặng nề rơi xuống mặt đất, hắn cảm thấy khuôn mặt đã chết lặng, hắn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Tê, hắn hít khí lạnh, một là đau, hai là sợ.
Hắn bày ra đạo tắc hộ thuẫn lại bị một quyền của Lăng Hàn phá vỡ? Chiến lực nhị thập cửu trọng thiên có thể làm được như thế hay sao?
Không được, chiến lực ít nhất cao hơn hắn ba trọng thiên mới có thể làm được.
Nhưng Từ Kiệt tức giận ngập trời.
Nhưng hắn là Đế tử, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế, bị người ta đánh mặt?
- Ngươi điên rồi!
Hắn đứng lên, Từ Kiệt thẹn quá hóa giận.
- Có phải rất giật mình và ngoài ý muốn hay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi muốn chết!
Từ Kiệt nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hắn đầy hận ý.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Nơi này cắt đứt thông tin, ngươi đi tìm ai giúp đỡ bây giờ?
Từ Kiệt biến sắc, Từ gia không chỉ phái một mình hắn tới nơi này, Từ gia còn phái thế hệ bạch ngân Từ Hữu Khuyết tới nơi này, nhưng hắn đi chung với Từ Hữu Khuyết, sau khi đạt được Tiến Hóa quả sẽ có phần của hắn?
Cho nên, hắn lựa chọn hành động đơn độc, với chiến lực, thân phận và Thế Tử Phù của hắn, hắn có lòng tin mình sẽ sống sót trong hoàn cảnh này.
Hiện tại còn chưa qua bao lâu, hắn đã bị người ta nhắm vào.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn sờ sờ mặt, khốn kiếp, cái cằm bị đánh lệch vị trí, hắn đau gần chết.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi nói ngươi tiện hay không tiện, bị người ta đánh nhưng không biết là ai đánh mình.
- Bớt nói nhảm, mau báo ra tên của ngươi đi.
Từ Kiệt quát lớn.
Người này tới từ Cửu Dương Thánh Địa, chẳng lẽ hắn ra mặt thay Lăng Hàn? Hay người khác cố ý làm như vậy để Cửu Dương Thánh Địa cõng nồi?
Trong thời gian ngắn, hắn không ngừng suy nghĩ.
- Ha ha, không nên nghĩ phức tạp như vậy!
Lăng Hàn bước tới và xuất quyền hành hung.
Bành! Bành! Bành!
Từ Kiệt vội vàng chống đỡ, chiến lực của Lăng Hàn cao tới tam thập nhất trọng thiên, hắn làm sao có thể là đối thủ?
Hắn toàn lực ứng phó nhưng không cách gì đối kháng, chiến lực chênh lệch quá xa.
Phong cách chiến đấu rất quen thuộc.
Từ Kiệt sững sờ, sau đó hắn tỉnh ngộ:
- Ngươi là Lăng Hàn!
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Không sai, cuối cùng đã nghĩ ra rồi.
Từ Kiệt cảm thấy da đầu tê dại một hồi, lại là Lăng Hàn!
Thời điểm ở Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn có thể đánh đám Đế tử bọn họ nằm sắp dưới đất, hiện tại bước vào Chân Ngã cảnh, ưu thế của Lăng Hàn không bị suy yếu, hắn vẫn giữ vững như trước.
Đánh nhau cùng cấp, Lăng Hàn mạnh nhất, sau đó mới là các Đế tử bọn họ, cho dù là thế hệ bạch ngân cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể trông chờ vào thế hệ hoàng kim.
Hiện tại, hắn gặp tên sát tinh này.
Không có ưu thế về cảnh giới, hắn làm sao có thể là đối thủ của Lăng Hàn?
- Đế tộc rất đáng gờm nha, muốn nhắm vào ai thì nhắm vào ai!
Lăng Hàn lại xuất quyền tấn công, Từ Kiệt kêu la thảm thiết:
- Không phải có mấy tên Thánh Nhân tọa trấn và có Đế binh thủ hộ hay sao?
- Bàn về thực lực chân chính, ngươi là đồ chó má gì chứ?
Lăng Hàn tức giận rất lớn, hắn bị ép rời khỏi Cửu Dương Thánh Địa, pử bên trong Phật tộc, hắn cũng bị Phật thổ ức hiếp.
Vì cái gì?
Cũng bởi vì hai chữ Đế tộc.
- Lăng Hàn, ta cảnh cáo ngươi đừng có quá mức!
Từ Kiệt cắn răng nói ra, hắn không muốn yếu đi sĩ khí.
- Quá mức?
Lăng Hàn bật cười:
- Các ngươi cũng có tư cách nói hai chữ quá mức? Thời điểm các ngươi ức hiếp người khác, tại sao không thấy các ngươi nói hai chữ ức hiếp? Thật sự là buồn cười.
- Ngươi muốn không chết không thôi với Đế tộc sao?
Từ Kiệt quát, hắn cảm thấy quyết tâm của Lăng Hàn, nhất định phải xử lý hắn mới được.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chín Đế tộc liên thủ truy nã ta, ngươi cảm thấy, ta còn cần mang ơn các ngươi.
- Hừ, ngươi không hiểu!
Từ Kiệt nói:
- Ngươi giết ta, như vậy không phải là truy nã ngươi đơn giản như vậy, cho dù là Thánh Nhân trong tộc của ta cũng không tiếc trả giá lớn thôi diễn tung tích của ngươi, cho dù trời đất bao la cũng không có chỗ cho ngươi dung thân!
- Tốt, ta chờ.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không thèm quan tâm, hai tay của hắn lại dùng sức.
Từ Kiệt ngây người:
- Tại sao trước kia ngươi giúp ta?
- A… Ngươi sẽ bị hung thú đánh trọng thương thậm chí giết chết, chẳng phải như vậy sẽ giảm bớt khoái cảm trả thù của ta hay sao?
Lăng Hàn cười nói.
Khốn kiếp!
Từ Kiệt liền muốn mắng chửi người, thì ra là nguyên nhân này?
- Lăng Hàn, ngươi không nên quá ngông cuồng!
Hắn quát:
- Đừng nói thế hệ hoàng kim, thế hệ bạch ngân hiện tại đã là Chân Ngã đệ tứ hình thậm chí đệ ngũ hình, hoặc đã bước vào Hóa Linh cảnh, tùy tiện người nào cũng có thể giết ngươi.
- Đáng tiếc, ngươi không thấy được!
Lăng Hàn bộc phát sát cơ, hắn phát động năng lượng hủy diệt bao phủ nắm tay và tấn công Từ Kiệt.
Bành!
Một quyền đánh nát đầu của Từ Kiệt.
Lăng Hàn đang chờ, chờ Từ Kiệt phục sinh, sau đó lại giết mấy lần, Đế tộc đều phiền phức như thế, bọn họ có Thế Tử Phù, cần phải giết nhiều lần mới được..
Hắn đang chờ một lúc nhưng không thấy Từ Kiệt phục sinh.
A?
Lăng Hàn kỳ quái, chẳng lẽ trên người Từ Kiệt đã sử dụng hết Thế Tử Phù lúc trước liền sử dụng hết, bằng không thì hắn sớm sống lại.