Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4837: Một Cánh Cửa Khác



Thì ra, Đế lộ không phải chỉ có thể đi một lần!

Người bình thường hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, chỉ có nghẹn họng nhìn trân trối, mà Đế tộc lại rất nghiểm túc.

Một người đi Đế lộ chín lần, một người đi mười một lần, bọn họ có bao nhiều cơ duyên trong Đế lộ?

Cho nên, bọn họ có thể không mạnh sao?

Đa Gia Phật bộc phát sát khí, dường như có ý xuất thủ, Nhạc Thánh Nhân và lão giả áo xanh kinh hãi, tất cả như lâm đại địch.

Chuẩn Đế uy hiếp, có ai không sợ?

– Đa Gia đại nhân, xin xem mặt mũi chủ nhân, không nên động binh qua.

Thánh Nhân áo xanh vội vàng nói, giọng nói vô cùng cung kính, cũng không có kiểu ngạo.

Đa Gia Phật hừ một tiếng:

– Ta còn khinh thường xuất thủ với tiểu bối!

Nghe nói như thế, hai tên Thánh Nhân đều thở ra.

Chuẩn Đế nói một lời như là pháp chỉ.

Đa Gia Phật nhìn đám Thánh Nhân Đế tộc khác:

– Các ngươi cũng không biết xấu hổ, nhiều người như vậy lấy lớn hiếp nhỏ!

Lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ đang bất bình thay Lăng Hàn sao?

Tê, như vậy lớn chuyện rồi.

Đế tộc dám lấn Cửu Dương Thánh Nhân chỉ là nhất tinh, là hạng chót trong Thánh Nhân, hơn nữa, hắn cũng không có Đế binh trong tay, cho nên hắn không có tư cách khiêu chiến Đế tộc

Nhưng Đa Gia Phật khác biệt.

Chuẩn Đế!

Hiện tại Đa Gia Phật muốn làm chỗ dựa cho Lăng Hàn, bọn họ chọc nổi sao?

Không nghĩ tới, thì ra Đa Gia Phật thực sự xem trọng Lăng Hàn.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Đa Gia Phật xuất thủ, hắn bắt lấy Lăng Hàn từ đằng xa và cất bước rời đi, trên đầu bộc phát kim quang và rời đi.

A?

Đừng nói các Đế tộc đều sững sờ, cho dù là Cửu Sơn Thánh Nhân cũng ngây người.

Đây là tình huống như thế nào?

Không phải ngươi ra mặt cho Lăng Hàn sao, tại sao mang người chạy đi?

Trong tinh không xa xôi, tại một viên tinh cầu âm u lạnh lẽo.

Đa Gia Phật ngừng lại, sau đó ném đi, ném Lăng Hàn sang một bên.

– Đa Gia tiền bối.

Lăng Hàn chắp tay hành lễ.

Hắn cũng không dám làm càn, vị này chính là kẻ tâm ngoan thủ lạt, Thánh Nhân chết trong tay hắn nhiều tới dọa người, tuy nói hắn nhìn mình với con mắt khác, nhưng hắn cũng là kẻ hỉ nộ vô thường.

Đa Gia Phật đứng chắp tay, thản nhiên nói:

– Có phải ngươi rất tức giận khi bị người ta ngăn cản bên ngoài Đế lộ.

– Là có chút.

Lăng Hàn đàng hoàng gật đầu, trước mặt vị này, nên nói thật mới tốt. Nhưng hắn lập tức tươi cười:

– Nhưng mà, cho dù không thể đạp lên Đế lộ, vãn bối cũng không cho rằng mình không thể thành Đế.

Đa Gia Phật bật cười:

– Ngươi rất có tự tin.

Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn cũng thừa nhận lời này.

Đa Gia Phật trầm ngâm một chút, nói:

– Ta có thể đưa ngươi trở về, bảo đảm không người nào dám cản ngươi . Nhưng mà, ta cũng có thể chỉ dẫn ngươi một cánh cửa khác, nó cũng có thể tiến vào Đế lộ, nhưng lại tràn đầy nguy hiểm, ngươi có thể vẫn lạc bất cứ lúc nào.

– Ngươi lựa chọn loại nào?

Lăng Hàn không chút do dự, nói:

– Ta chọn con đường thứ hai!

Nương theo nguy hiểm, bình thường đều là cơ duyên.

Đa Gia Phật tươi cười, nói:

– Rất tốt, ta không có nhìn lầm ngươi.

– Ta sẽ dẫn ngươi đi.

Lăng Hàn vội vàng nói: –

Đa Gia tiền bối, ta có thể mang theo mấy người hay không?

Còn có Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu đấy.

– Không thể!

Đa Gia Phật lạnh lùng cự tuyệt.

Xem ra vị này không phải người làm từ thiện, mà là đại ma đầu giết Thánh Nhân.

Lăng Hàn không tiếp tục nói, hắn không thể bởi vì Đa Gia Phật xem trọng mà đưa ra yêu cầu khác.

Nhân gia cũng không phải Cửu Sơn Thánh Nhân.

Đa Gia Phật đi phía trước, Lăng Hàn vội vàng theo phía sau, hắn lấy thần thức cảm ứng, lại kinh ngạc, bởi vì tinh cầu này có địa mạch nhưng giống như thoi thóp, sắp chết.

Hắn không thể vận dụng Tinh Bộ, bởi vì địa khí quá yếu.

Nhưng mà có Đa Gia Phật ở đây, trên đời này có ai tổn thương hắn?

Nhưng Đa Gia Phật đi quá nhanh, Lăng Hàn dần dần rơi lại phía sau.

Lăng Hàn không có mở miệng bảo Đa Gia Phật đi chậm một chút, mà là vận chuyển Phượng Dực Thiên Tường, thân thể lao nhanh không để bị Đa Gia Phật bỏ lại, hai bên kéo gần khoảng cách.

Đa Gia Phật hơi kinh ngạc:

– Không nghĩ tới ngươi đạt được Chân Hoàng truyền thừa.

– Vận khí, vận khí.

Lăng Hàn mười phần khiêm tốn nói.

Đúng thế, nếu không có Tiểu Hồng Điểu, hắn vào sào huyệt Chân Hoàng cũng sẽ bị nhốt bên trong, nếu không phải lão tổ Hỏa Phu tộc tự cho là thông minh, Chân Hoàng sẽ đoạt xá Tiểu Hồng Điểu, đồng thời cũng không xảy ra chuyện gì.

Không nghĩ tới Đa Gia Phật lại tiếp một câu:

– Vận khí cũng là một bộ phận thực lực.

Lăng Hàn tươi cười.

Lại đi một hồi, Đa Gia Phật ngừng lại.

Hắn bắt đầu vẽ trận pháp trên mặt đất, huyền diệu không gì sánh được, dù Lăng Hàn là trận đạo tông sư cũng không hiểu.

Đây là trận pháp Thánh cấp, thậm chí Đế cấp.

– Đa Gia tiền bối, không nghĩ tới ngươi còn tinh thông trận pháp!

Lăng Hàn vuốt mông ngựa.

– Nếu ngươi sống đủ lâu, tự nhiên cũng sẽ đi học những thứ khác.

Đa Gia Phật thản nhiên nói.

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, hắn không cần sống được quá lâu, bởi vì hắn ngộ tính quá cao, ngươi xem, võ đạo, trận đạo, đan đạo, hắn không gì không giỏi, chỉ cần niệm lực tăng lên thì hắn có thể tiếp xúc với trận pháp Thánh cấp.

Hắn không thể nói ra lời này, quá trang bức, có khả năng sẽ bị Đa Gia Phật đánh chết.

Ân, không nói.

Rất nhanh, trận thành, Đa Gia Phật thi pháp, trận pháp kích hoạt, lúc này có một cánh cổng ánh sáng xuất hiện và xoay tròn.

– Tới.

Đa Gia Phật nói.

– Đây là đường đi thông Đế lộ?

Lăng Hàn hỏi.

– Không.

Đa Gia Phật lắc đầu.

– Đi tới nơi nào?

– Âm phủ.

Phốc!

Lăng Hàn giật mình, âm phủ? Chúng ta không phải đi con đường khác sao, tại sao đi âm phủ?

Hơn nữa, âm dương tương cách, có giới bích tồn tại, ngươi vẽ một cái trận pháp là có thể thông tới âm phủ, việc này không thể làm tùy ý.

– Viên tinh cầu này chính là một trong những nơi yếu nhất của giới bích.

Đa Gia Phật giải thích một câu.

Lăng Hàn không ngu ngốc, lập tức giật mình nói:

– Con đường khác đi thông Đế lộ là ở âm phủ!

Khó trách địa mạch của tinh cầu này giống như chết, khẳng định đã bị âm phủ ảnh hưởng.

Trẻ con dễ dạy.

Đa Gia Phật tươi cười:

– Không tệ. Bởi vì âm dương đối lập, ngươi đi từ âm phủ đánh vào Đế lộ cần trải qua khó khăn trùng trùng.

– Ta không sợ!

Lăng Hàn lập tức đáp, hắn tràn ngập lòng tin.

Khó trách Đa Gia Phật không cho hắn mang người khác đi, bởi vì đi âm phủ quá mức nguy hiểm, mang theo đám người Nữ Hoàng chỉ hại bọn họ.

Cho nên hắn phải đi một mình.

Đa Gia Phật đi đầu tiến vào trong cánh cổng ánh sáng, Lăng Hàn vội vàng cũng đuổi kịp.

Sau khi đi mấy bước, hàn ý đáng sợ xâm nhập thân thể.

Âm phủ!

Lăng Hàn sinh ra cảm giác quen thuộc, đây là lần thứ mấy hắn tiến vào âm phủ?

Đa Gia Phật đi ở phía trước, phật quang bao phủ sau đầu, hắn chẳng khác gì mặt trời trong âm phủ lờ mờ.