Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4950: Giả Mạo Danh Tiếng Người Chết



Bách Lý Nghĩa cũng không phải khoác lác, hắn là Giáo Chủ tứ tinh, lại nắm giữ Đế thuật, mặc dù không có tu luyện Đế kinh, nhưng chiến lực lại vượt xa Giáo Chủ tứ tinh bình thường.

Quy tắc bị Đế thuật khống chế sẽ phát huy ra uy lực trăm phần trăm thậm chí hai trăm phần trăm.

Oanh! Oanh! Oanh!

Chỉ qua mấy chiêu mà thôi, Trần Phong Viêm đã lâm vào hạ phong toàn diện, hắn không thể chống cự, chỉ có thể trốn tránh.

Nhưng mà, Trần Phong Viêm cũng không bối rối, thậm chí hắn không khẩn trương, bởi vì hắn biết rõ, cường viện đã xuất hiện.

– Mặc dù thực lực của ngươi yếu đến rối tinh rối mù, nhưng phần trấn định này của ngươi lại làm ta bội phục.

Bách Lý Nghĩa nói, mặc dù nói là bội phục, nhưng hắn trên mặt hắn vẫn mang theo uy thế cao cao tại thượng.

– A, có lẽ hắn ngu xuẩn mất khôn!

Bách Lý Xuyên lắc đầu.

– Tranh thủ thời gian giết hắn, chúng ta mau chóng tìm kiếm người đại diện, tránh bị lão tổ trách phạt.

– Tốt!

Bách Lý Nghĩa tăng cường thế công, rầm rầm rầm, công kích đánh xuống như mưa, Trần Phong Viêm muốn tránh cũng khó khăn.

Phốc, phốc, phốc, trên thân Trần Phong Viêm xuất hiện máu tươi như mưa.

Đối thủ quá mạnh, hắn không thể chống đỡ được.

Thời gian dài, Trần Phong Viêm cũng lo sợ, khốn kiếp, chẳng lẽ Hầu ca cùng Lăng Hàn đều đi ra ngoài?

Nếu hắn chọi cứng, chẳng phải hắn sẽ chết?

Vẫn chưa xuất hiện? Vẫn chưa xuất hiện!

Trần Phong Viêm bắt đầu luống cuống, thực sự không có người hay sao?

Khốn kiếp, hắn quyết định chạy đi.

– Ha ha, bây giờ mới biết sợ hãi?

Bách Lý Nghĩa cười lạnh.

– Đã muộn!

Hắn xuất một chưởng che khuất bầu trời, hắn muốn bóp nát Trần Phong Viêm.

Một kích này, Trần Phong Viêm muốn tránh cũng không được.

Vào lúc Trần Phong Viêm tuyệt vọng, phốc, một đạo hào quang đánh nát bàn tay của Bách Lý Nghĩa, từ đó Trần Phong Viêm cũng thoát chết.

– Có phải cảm thấy tuyệt vọng hay không?

Lăng Hàn xuất hiện, hắn cười hỏi Trần Phong Viêm.

Mẹ nó!

Trần Phong Viêm im lặng, Lăng Hàn cố ý.

Lăng Hàn khẳng định đang ở gần, nhưng chờ hắn không chịu nổi mới xuất thủ.

Có kẻ nào hãm hại tiểu bối như vậy sao?

– Ân?

Bách Lý Nghĩa nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trên mặt hắn có kinh ngạc, không phải Huyền Bắc quốc chỉ có một tên Giáo Chủ hay sao, tại sao đột nhiên xuất hiện một người?

– Ngươi là ai?

Hắn hỏi.

– Ngao ngao ngao, đó là Lăng gia của ngươi nhà!

Đại Hắc Cẩu xuất hiện, vẻ mặt của nó vô cùng đê tiện, sau đó chỉ chỉ chính mình.

– Đây là Cẩu gia cuar nhà ngươi!

– Ta laf Long gia!

Tiểu Thanh Long cũng xuất hiện.

– Òm ọp…

Sắc trư cũng tham dự, nó chỉ kêu hai tiếng biểu hiện có mình tham dự.

– Biểu hiện không tốt, làm lại lần nữa!

Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long lập tức quyền đấm cước đá, đánh sắc trư một trận.

Cái mũi sắc trư biến thành màu xanh, hiện tại Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đều là Hóa Linh Chân Quân, thực lực không kém gì nó, phòng ngự da dầy của nó không có tác dụng quá lớn.

– Trư gia ở đây!

Nó cũng lên tiếng, một đám hỗn đản, nó đang tán muội muội, tại sao các ngươi nhất định phải mang ta theo.

Hai người Bách Lý Nghĩa ngây người, mấy người các ngươi đều là Hóa Linh Chân Quân, các ngươi kêu la cái gì?

Bọn họ tập trung ánh mắt lên người Lăng Hàn, bọn họ cảm thấy tổ hợp này như từng quen biết.

– Có cần nhắc nhở một chút hay không?

Lăng Hàn cười nói.

– Hừ, chẳng cần biết ngươi là ai, dám phá hỏng chuyện của tộc ta, không ai có thể cứu ngươi!

Bách Lý Nghĩa lạnh lùng nói ra, hắn trực tiếp xuất thủ tấn công Lăng Hàn.

Lần này, hắn cẩn thận không ít, dù sao Lăng Hàn dùng một quyền đã phá vỡ công kích của hắn, không thể khinh thường.

Lăng Hàn không quan trọng, hắn tùy ý chống đỡ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Từ tràng diện mà nhìn, Bách Lý Nghĩa chiếm hết thượng phong, dường như nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng trong lòng của hắn lại rõ ràng, mặc dù Lăng Hàn chỉ phòng thủ nhưng lực lượng cực kỳ hùng hậu, chỉ lực phản chấn cũng làm thân thể của hắn run rẩy.

Phải biết, sau khi bước vào Giáo Chủ, tác dụng của lực lượng giảm đi rất nhiều, quy tắc mới là vương đạo.

Cho nên, lực phản chấn chỉ làm toàn thân hắn run rẩy dữ dội, lực lượng của Lăng Hàn mạnh bao nhiêu, vượt qua hắn bao nhiêu mới có thể làm được?

Tại sao có thể có Tiểu Thừa cảnh biến thái như thế?

– Ngươi là ai?

Bách Lý Nghĩa quát lớn.

– Được rồi, thấy ngươi thành tâm muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Lăng Hàn cười một tiếng.

– Ta là Lăng Hàn.

– Ha ha!

Bách Lý Nghĩa cười lạnh, hắn không tin tưởng.

Đây là trò cười lớn.

Người nào không biết Lăng Hàn đã bị Ly Hỏa Thánh Nhân đánh chết rồi?

Lúc đó có không ít Thánh Nhân xuất hiện, tất cả đều thấy rõ ràng, một kích kia giáng xuống, Lăng Hàn không xé rách không gian chạy đi, hắn bị nghiền thành cặn bã.

Thử hỏi, đón đỡ một kích của Thánh Nhân, có Giáo Chủ nào không chết?

Không nói Giáo Chủ, đổi thành Tôn Giả cũng chỉ có con đường chết.

Cho nên, Lăng Hàn tuyệt đối đã chết, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.

– Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ thành danh cũng không cần giả mạo một người đã chết.

Lăng Hàn sững sờ, a, hắn ăn ngay nói thật nhưng không ai tin tưởng?

Hắn còn cần ngụy trang cọng lông, trực tiếp dùng chân diện mục bày ra là được rồi, ngược lại người khác cũng cho rằng hắn giả mạo Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Không tin cũng được, ta cũng lười giải thích, lại nói, các ngươi sắp biến thành thi thể, không cần thiết lãng phí miệng lưỡi của ta.

– Ha ha, ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?

Bách Lý Nghĩa cười to, mặc dù hắn về mặt sức mạnh không bằng Lăng Hàn, nhưng ở phương diện quy tắc, hắn không thua! Hơn nữa, cho dù hắn không địch lại, chẳng phải còn có Bách Lý Xuyên hay sao?

Hắn phát động Đế thuật tăng cường công kích, muốn đánh chết Lăng Hàn tại chỗ.

Lăng Hàn cũng mất kiên trì, hắn lập tức phản kích.

Hắn không cần vận dụng bí thuật gì, chỉ tiện tay mà đi, nhưng hắn đã đi ra võ đạo của bản thân, hắn ra tay điều là diệu chiêu, nếu không phải giới hạn ở cảnh giới, mỗi chiêu của hắn đều là Đế thuật.

Bách Lý Nghĩa làm sao có thể cản được?

Chỉ hai ba chiêu mà thôi, hắn đã bị áp chế hoàn toàn, chênh lệch làm hắn cảm thấy tuyệt vọng.

– Ta đến!

Bách Lý Xuyên ngồi không yên, thế yếu quá rõ ràng.

Trần Phong Viêm lại cảm khái, thực lực Lăng Hàn thật sự khủng bố, mặc dù chênh lệch hai tiểu cảnh giới nhưng hắn tự mình hiểu lấy, cho dù hắn là Giáo Chủ tam tinh, đối mặt với Bách Lý Nghĩa cũng chỉ bại trận.

Không đợi Bách Lý Nghĩa rời khỏi chiến đoàn, Bách Lý Xuyên đã giết tới, hắn oanh kích Lăng Hàn.

Cho dù dùng hai đánh một, có ai dám nói xấu Đế tộc?

Oanh, thực lực lục tinh bộc phát, hắn đánh một kích có tám đạo quy tắc óng ánh.

Lợi hại!

Trần Phong Viêm nói thầm trong lòng, nếu đổi lại thành hắn, bị đánh trúng sẽ chết.

Tám đạo quy tắc.

Lăng Hàn lắc đầu:

– Ta ghét nhất người không tuân quy củ!

Hắn tiện tay xuất ra một quyền tấn công Bách Lý Xuyên.

Bành!

Một kích qua đi, thân thể của Bách Lý Xuyên sụp đổ.

Cái, cái gì?

Trần Phong Viêm, Bách Lý Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.

Uy uy uy, chuyện này không hợp lý.

Đây chính là Giáo Chủ lục tinh đấy, lại có chiếm lực tám đạo quy tắc, tại sao lại bị miểu sát?