Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5064: Đế tượng



– Quả nhiên, kiến trúc nơi này rất kiên cố, hơn nữa, trôi qua nhiều năm như vậy, khí tức Đại Đế đã biến mất không ít, cho nên, cung điện năm đó còn kiến cố hơn nhiều.

– Những vết tích đánh nhau này hẳn là Thánh Nhân lưu lại.

– Chẳng lẽ, Đế tộc nào đó mang theo Đế binh, xuất động tất cả Thánh Nhân trong tộc, thừa dịp vị Đại Đế này không có mặt mà tấn công nơi đây?

Lăng Hàn vừa đi vừa suy nghĩ, có lẽ đây là lịch sử kinh người, có Đế tộc dám tấn công nơi ở của Đại Đế!

Nói ra cũng không có ai tin.

Cho dù thừa dịp Đại Đế không có mặt mà cưỡng ép công phá nơi này, nhưng không sợ Đại Đế sau đó tính sổ sao?

Hoặc là nói, sau khi Đại Đế chết đi, bọn họ đánh vào nơi này?

Ân, nguyên nhân sau có tính khả thi lớn nhất, nếu không đúng là bất khả tư nghị.

Lăng Hàn tìm kiếm trong cung điện, nhưng nơi này phá hư quá lợi hại, chỉ còn có dàn khung cung điện mà thôi, hắn khó tìm ra đồ vật hoàn chỉnh để chứng minh thân phận của Đại Đế.

Sau khi ra khỏi cung điện, chỉ thấy phía trước có một quảng trường, nhưng mà quảng trường này cũng không phải trống không, có một pho tượng đá đứng sừng sững, nhưng mà không trọn vẹn, đã không có bộ phận từ cổ trở lên.

Tượng đá này rất cao lớn, cao khoảng trăm trượng, rất rõ ràng là nam nhân, có thể thấy rõ ràng, hắn mặc trường bào, dù chỉ là một tòa pho tượng nhưng lại tỏa ra khí chất xuất trần.

Là Đại Đế kia sao?

Lăng Hàn ngửa đầu nhìn, đáng tiếc, pho tượng không có đầu, hắn không nhìn ra cái gì.

– Pho tượng cái này có bộ phận khác nhưng thiêu đi cái đầu, không thể không làm cho người ta hoài nghi đây là cố ý gây nên.

Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói:

– Có người cố ý không cho người khác đoán được thân phận của Đại Đế hay người này hận Đại Đế thấu xương, cũng không muốn nhìn thấy tượng đá?

Hắn đi tới dưới pho tượng, hắn đưa tay đi chạm vào, lập tức, vài hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn..

Đây là hình ảnh chúng sinh triều bái.

Lúc trước, vô số tín đồ tụ tập tại đây và tế bái tượng đá, nguyện lực chúng sinh ngưng tụ, xuyên qua ức vạn năm tháng vẫn chưa diệt.

– Tín ngưỡng lực.

Lăng Hàn gật gật đầu, làm hắn buồn bực chính là, tín đồ quá thành kính, bọn họ không dám ngẩng đầu lên, bởi vậy, Lăng Hàn không thể thông qua hình ảnh nhìn rõ tượng đá..

– Làm ta gấp muốn chết.

Lăng Hàn thu tay về, hắn cảm nhận được tín ngưỡng lực mà lắc đầu cảm thán..

– A?

Hắn kinh ngạc, nguyên nhân khi hắn thu tay lại, tín ngưỡng lực không biến mất, mà là ngưng bám vào tay của hắn.

Cổ quái.

Tín ngưỡng lực chỉ có Thánh Nhân mới có thể vận dụng, dù Lăng Hàn yêu nghiệt, nhưng cảnh giới không đạt tới thì làm sao vận chuyển?

Giống như dùng tay vớt nước, tay ngươi lớn nhưng không chứa được nước.

Nhưng bây giờ, Lăng Hàn lại là cảm ứng được liên hệ giữa mình và tín ngưỡng lực không biến mất, thậm chí hắn có thể vận dụng.

Thử một chút.

Lăng Hàn xuất chưởng, oanh, nguyện lực chúng sinh gia trì, hắn xuất ra một kích mang theo ba mươi đạo bảy sao quy tắc và một đạo quy tắc bát tinh hiển hiện.

Nói cách khác, được sự giúp đỡ của tín ngưỡng lực, chiến lực của Lăng Hàn tăng thêm một tinh.

– Sách!

– Khó trách Thánh Nhân đều thu thập tín ngưỡng lực, dù chính mình có thể tự đốt thánh hỏa nhưng cũng phải bồi dưỡng tín đồ.

– Gia tăng chiến lực thật lớn.

– Thế nhưng mà, rõ ràng chỉ có Thánh Nhân thân nạp quy tắc mới có thể vận dụng tín ngưỡng lực, vì cái gì ta cũng có thể?

Lăng Hàn dẫn động vị diện trong cơ thể, hắn là bá chủ Nguyên thế giới, hắn vừa vận dụng lập tức đã dẫn phát vạn dân triều bái, từ đó hóa thành tín ngưỡng lực tinh thuần.

Nhưng mà, Lăng Hàn phát hiện, chiến lực của hắn không tăng lên.

Dù chỉ là một chút xíu.

Cho nên, hắn không thể dùng tín ngưỡng lực.

– Vừa rồi ta phát uy bởi vì tượng đá này.

Lăng Hàn lại chạmvào tượng đá, tâm niệm vừa động, hắn tay lên, quả nhiên có một quy tắc bát tinh.

Sau lần này, hắn phát hiện quan hệ giữa mình và tượng đá mạnh hơn, giống như giữa hai bên có một cây cầu kết nối với nhau.

Cũng chính vì như thế, sau khi hắn lui vài bước cũng có thể vận chuyển tín ngưỡng lực.

– Hiện tại ta có thể khẳng định, ta có liên hệ với Đại Đế này.

– Rốt cuộc là ai?

– Chẳng những là ta, còn có đám người Đinh Thụ!

Lăng Hàn nhức đầu, rốt cuộc là liên hệ như thế nào?

Suy nghĩ một hồi, hắn tiếp tục đi trên quảng trường, so với phía trước cung điện, quảng trường này nhỏ hơn rất nhiều.

Trên quảng trường có hàng rào trúc, đầu tiên là một vườn rau nhỏ, sau đó là căn nhà ba gian.

Hiện tại, vườn rau đã sớm hoang phế, cỏ dại cũng không mọc.

Lăng Hàn đẩy hàng rào trúc ra, xuyên qua vườn rau, hắn đi vào trong căn nhà.

Nơi này thật bình thường, tất cả đều bình thường.

Lăng Hàn đi một vòng, hắn phát hiện còn có một hậu viện.

Hắn đi vào, phát hiện hậu viện này xây dựng võ trường cỡ nhỏ, có một hố cát lớn.

– A?

Lăng Hàn sững sờ, bởi vì hắn đột nhiên nhìn thấy thân ảnh một đứa bé đi qua người.

Hắn khiếp sợ nhảy dựng lên.

Gặp quỷ rồi!

Hắn hiện tại có thực lực cỡ nào Tương đương Thánh Nhân!

Cho dù như thế, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một người, hắn không sợ hay sao?

Nhưng mà, Lăng Hàn lập tức giật mình, đó không phải là người, là ảo ảnh.

Tiểu hài tử đi vào hố cát, bắt đầu luyện võ.

Lần tập luyện này cần mấy canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lên đến cao mới có tiếng nói vọng ra:

– Thái Vũ, ăn cơm trưa.

Đứa bé kia lập tức thu hồi quyền cước, sau đó trở về phòng.

Thời điểm đi qua Lăng Hàn, đột nhiên tiểu hài dừng lại, hắn nhìn thoáng qua vị trí của Lăng Hàn, trong mắt sinh ra ngờ vực, sau đó lại cất bước đi vào.

Chẳng lẽ nhìn thấy mình?

Nhưng mà, đây là ảo ảnh không biết bao nhiêu năm trước, người trong ảo ảnh chỉ đang hồi ức, làm sao có thể phát hiện hắn chứ?

Hắn rung động.

Đại Đế!

Chỉ có Đại Đế mới nắm giữ thần thông người thường không thể tưởng tượng nổi.

Nơi này xuất hiện một tiểu viện vô cùng bình thường, chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Nhưng mà, nếu như đây chỉ là nơi ở của Đại Đế khi còn nhỏ thì bình thường.

Lăng Hàn lại tiến vào phòng.

Lần này, hắn kinh ngạc phát hiện dáng vẻ căn phòng đã thay đổi.

Ách, phòng vẫn là phòng đó, trang trí, đồ dùng trong nhà đều mới hơn trước, hơn nữa trên bàn có hai người một lớn một nhỏ đang ăn cơm.

Người nhỏ là tiểu hài luyện võ, mà lớn chính là nữ tử mỹ lệ, nhìn nàng chưa tới ba mươi, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho tiểu hài, bên trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.

– Mẫu thân, chúng ta mời vị đại ca ca kia ăn cơm được không?

Lúc này, tiểu hài lại nói.