Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5122: Quát Tháo



Đây chính là điểm số cao, là cơ hội đuổi kịp hoặc bỏ xa đối thủ.

Rất nhiều người hành động, đều tiến về mười nơi này.

Mà ở trên bầu trời, Quách Sương đang dùng thần thức bao phủ núi rừng.

Con sóc màu đỏ nói:

– Đại nhân, tại sao ngươi lâm thời cải biến quy tắc tranh tài?

Quách Sương thản nhiên nói:

– Chiến đấu chân chính thay đổi trong nháy mắt, ta muốn xem năng lực ứng biến của những người này.

– Nha.

Con sóc màu đỏ gật đầu, sau đó tò mò nói.

– Đại nhân xem trọng tuyển thủ nào.

Quách Sương cười một tiếng, ánh mắt nhìn vào một khu vực.

Con sóc màu đỏ nhìn theo ánh mắt của nàng, nó giật mình.

Tay nó lại đau!

Là gia hỏa bóp tay nó bị thương!

Lăng Hàn cảm ứng được trên bầu trời có người đang dòm ngó hắn, một người rất mạnh, thậm chí làm cho hắn kiêng kị, một cái khác rất yếu, chỉ là Sinh Đan cảnh mà thôi.

Hắn không có ngẩng đầu nhìn, trên lý luận đối phương giấu rất tốt, trọng yếu chung quanh còn có một tầng năng lượng bảo hộ, ngay cả Giáo Chủ cũng không có khả năng phát hiện.

Cho nên, hắn hiện tại là Sinh Đan cảnh sẽ không phát hiện ra được.

Là ai đang giám thị hắn?

Hắn lộ ra sơ hở ở nơi nào?

Không có khả năng, trên đường đi tới đây, thân phận của hắn cũng đã tẩy trắng, hơn nữa, ai cũng biết hắn là Thực Linh Thể, nhìn hắn trưởng thành từng bước, cho nên sẽ không nghĩ nhiều.

Lăng Hàn nhe răng, hắn bại lộ cũng không quan trọng, quan trọng hiện tại là thời điểm mấu chốt.

Việc này quyết định hắn có tể thành Thánh hay không.

Được rồi, chỉ coi như không có phát hiện, nên làm gì thì cứ làm gì.

Lăng Hàn nhanh chân đi về một hướng.

Không lâu sau đó, phía trước xuất hiện một con cự thú cao mười trượng, nó là hổ nhưng mọc ra đôi cánh, uy thế rất kinh người.

Nhưng hung thú bị hạn chế nào đó, nó chỉ có thể ở bên trong khu vực cố định, cho dù nó vỗ cánh phi hành cũng chỉ bay tới độ cao nhất định là không bay được nữa, giống như nó đang bị giam.

Lăng Hàn cười một tiếng, hắn đi về phía hung thú.

– Ngang!

Hung thú gào thét với Lăng Hàn, âm thanh tạo thành gió lốc.

Lăng Hàn cười nói:

– Mèo con, chúng ta hợp tác đi.

Hung thú cũng không có linh trí —— cho dù có cũng không mạnh hơn đứa trẻ ba tuổi, nó không quan tâm tới Lăng Hàn và xông lên.

Lăng Hàn xuất thủ chống đỡ, tứ lạng bạt thiên cân.

Hắn phát huy ra lực lượng nhỏ hơn hung thú, nhưng mỗi một phần lực lượng đều bị hắn dùng tới cực hạn, lại thêm kỹ xảo chiến đấu tuyệt diệu, cho nên chiến lực của hắn hơn xa hung thú.

Bởi vậy, rõ ràng trên lý luận hung thú còn mạnh hơn, nó lại bị Lăng Hàn trêu đùa trong lòng bàn tay

Cuối cùng, Lăng Hàn nhảy lên đầu hung thú, hung thú không dám động đậy.

Linh trí yếu hơn nữa thì nó cũng biết đang bị Lăng Hàn quản chế, nó làm sao dám lộn xộn chứ?

– Như vậy mới ngoan, mèo con.

Lăng Hàn cười nói, hung thú yên tĩnh lại.

Chỉ chốc lát đã có người chạy tới.

Đó là độc hành hiệp, sau khi nhìn thấy hung thú thì hắn kiêng dè.

Hung thú quá cuồng bạo, hơn nữa thể phách cường hoành, không có cảnh giới hạn chế, chỉ cần trưởng thành bình thường, nên đến cảnh giới gì thì đạt tới cảnh giới gì.

Võ giả thì khác, muốn đột phá quá khó khăn.

Con hung thú này vừa nhìn đã biết có huyết mạch cường đại, thực lực còn trên cả hắn, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vậy chờ đi, trước tiên liên thủ với người khác, sau khi trảm hung thú sẽ quyết định ai đạt được.

Nhưng vào lúc này, ầm ầm, một tiếng nổ vang lên, hung thú lao về phía hắn.

Tốc độ thật nhanh!

Người kia kinh hãi, hắn không lộ diện ra ngoài, tại sao lại bị phát hiện

Hắn muốn chạy, nhưng cất bước thì đã muộn, lại thêm tốc độ của hung thú quá nhanh, hắn còn chưa phát huy tốc độ tới cực hạn thì thấy đầu hung thú kia đã đuổi kịp, hơn nữa còn có sát ý sôi trào.

Người kia bất đắc dĩ đành phải xoay người lại chống đỡ.

Bành!

Hắn không có lực ngăn cản hung thú nên bị đánh bay đi ra ngoài, đúng lúc này hắn nhìn thấy trên đầu hung thú có một người, một quyền của người này nện vào mặt hắn..

Dưới tình huống như vậy, hắn làm sao có thể tránh né? Thậm chí hắn không có lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền này nện vào.

Bành, hắn bị đánh hôn mê.

Trước khi hôn mê, hắn còn cảm thấy khó hiểu.

Xảy ra chuyện gì?

Vì cái gì trên đầu hung thú có người?

Đây không phải hại người sao?

Lăng Hàn cười một tiếng, lại thu một điểm, hắn rất mãn nguyện.

– Ngang!

Hung thú rống to nhưng bị Lăng Hàn trấn áp, nó đã hoài nghi nhân sinh của mình, hiện tại cuối cùng cũng trọng chấn hùng phong, nó cảm giác tất cả đã trở nên tốt đẹp.

– Đến, chúng ta tiếp tục chờ.

Lăng Hàn cười nói.

Oanh!

Nơi xa có âm thanh đại chiến, còn có tiếng hung thú gào thét vọng tới.

Lăng Hàn ôm cây đợi thỏ, tới kẻ nào đánh nằm kẻ đó.

Một con hung thú cũng rất đáng sợ, cần tổ đội mới có khả năng đánh bại, bây giờ có thêm Lăng Hàn chỉ huy đền bù chỗ hỏng đầu óc hung thú không đủ.

Có thể không mạnh sao?

Chỉ chốc lát, có hơn trăm người bị đánh bại ở nơi này, giá trị vượt xa một con hung thú.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn vỗ đầu của hung thú:

– Ngươi cuối cùng cũng phát huy xong giá trị của mình, chúc mừng chúc mừng.

Một lúc sau, một chi đội ngũ đi tới.

Người người mang theo máu tươi, nhưng mỗi người đều tỏa ra khí tức hung hãn.

Bọn họ vừa giết sạch hung thú, cho nên sĩ khí thịnh vượng.

– Giết!

Mười người lao đến vây giết hung thú.

Một người chỉ huy, mười người phối hợp đặc biệt ăn ý, gần như phát huy ưu thế đoàn đội rất tốt.

Nếu như không có Lăng Hàn, vận mệnh của con hung thú sẽ bị đám người này xử lý.

Lăng Hàn cũng không có hiện thân, hắn ở trên đầu hung thú chỉ huy.

Bành! Bành! Bành!

Hung thú vô cùng ương ngạnh, nó đánh đội ngũ này bật trở về.

– A, tại sao trí thông minh của hung thú này cao như thế?

Chi đội ngũ này rất khiếp sợ.

– Không phải nói đầu óc hung thú chỉ lớn như hạt đào sao?

Hung thú giận dữ, đầu óc ai lớn như hạt đào?

Ngươi mới là hạt đào, cả nhà các ngươi đều là hạt đào!

Hắn điên cuồng tấn công, hoàn toàn không quan tâm an nguy bản thân, không phải sao, trên người nó có gia hỏa hung ác hơn.

Hung thú vốn mạnh, nó bộc phát làm đám người này cảm thấy áp lực lớn như núi.

– Rút lui! Rút lui! Rút lui!

Người chỉ huy xuất hiện.

Xèo, đúng lúc này, Lăng Hàn giết ra.

Ai có thể nghĩ tới sao?

Bành bành bành, Lăng Hàn vung quyền như mưa, từng bóng người bay lên cao.

Mười người, trong nháy mắt đã bị diệt tám người.

Chỉ có hai người may mắn trốn khỏi khu vực hung thú hoạt động, đây là lực lượng trói buộc vô hình, hung thú không thể xuyên qua.

Bọn họ nhìn Lăng Hàn, trong mắt mang theo thâm thù đại hận.