Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5267: Trứng Nát



Lăng Hàn cũng không nói lời nào. . Thất Nguyên Thánh Nhân lộ ra vẻ mặt giận dữ: – Lăng Hàn, mặc dù ngươi là Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, nhưng không cảm thấy quá phách lối sao? Lăng Hàn phất phất tay: – Ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện cùng ta. Đại Hắc Cẩu tiếp lời: – Lão tiểu tử, ngươi không có tư cách nói chuyện cùng với Tiểu Hàn tử, cút xuống đi! Đột nhiên nó giận dữ và nói với Lăng Hàn. – Tiểu Hàn tử, ý của ngươi là, Cẩu gia không bằng ngươi sao? Lăng Hàn giang tay ra: – Đây chính là tự ngươi nói, không có quan hệ gì với ta. – Móa, Cẩu gia cắn chết ngươi! Đại Hắc Cẩu đánh tới.

Nhìn một người một chó ta một quyền ngươi một trảo, người Thường gia đều ngây người. Các ngươi. . . Là đến đùa giỡn sao? Nhưng đây chính là Thường gia! – Các ngươi. . . Đủ chưa! Sau đó Thất Nguyên Thánh Nhân cắn răng nói, hắn cảm thấy đây là nhục nhã lớn nhất của Thường gia. – Lão tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn sao? Đại Hắc Cẩu tung người một cái, nó đã tới trước mặt Thất Nguyên Thánh Nhân và đánh ra một trảo. Thất Nguyên Thánh Nhân chỉ kiêng kị Lăng Hàn, cho nên hắn cũng không sợ tiện thánh, lúc này hắn xuất chưởng đánh tới. – Xem gia cho ngươi biết cái gì gọi là biết điều! Đại Hắc Cẩu đá một cước liêu âm thối, đá vào giữa hai chân Thất Nguyên Thánh Nhân. Nhưng mà, dù sao Thất Nguyên Thánh Nhân cũng là Thánh Nhân, cho dù Đại Hắc Cẩu mạnh hơn hắn hai tiểu cảnh giới cũng không có khả năng yếu đến mức bị nó đá trúng. Lão Thánh Nhân vội vàng dùng hai tay phòng bị, bành, một chiêu liêu âm thối đá hắn bay ra xa. Ầm, Thất Nguyên Thánh Nhân bị đá bay ra ngoài. Tất cả mọi người há hốc mồm, đây chính là Thất Nguyên Thánh Nhân, là tồn tại gần như vô địch trong suy nghĩ của bọn họ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Một cước đá bay ra xa.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, Thất Nguyên Thánh Nhân đã đạp không bay trở về, nhưng hai cánh tay của hắn đã biến hình. Thánh Nhân khó giết, nhưng Thánh Nhân cấp thấp không có khả năng ngạnh kháng Thánh Nhân cao giai. Đại Hắc Cẩu chiến lực mạnh hơn Thánh Nhân cùng giai một bậc, huống chi còn mạnh hơn hai tiểu cảnh giới, Thất Nguyên Thánh Nhân còn ngạnh kháng với nó, đây chính là hành động tìm chết. Không có bị đánh chết, hai tay bị phế bỏ, đây đã là vận khí cực lớn. Sắc mặt lão Thánh Nhân cực kỳ khó coi, thế mà hắn bị tiện cẩu đánh bị thương, thật là mất mặt. Nhưng càng quan trọng hơn là, tiện cẩu này còn đá vào trứng của hắn. Đây mới là việc hắn không nhịn được. Nếu không phải hắn phòng bị kịp thời, có lẽ hắn chính là Thánh Nhân đầu tiên trong lịch sử bị đá nát trứng. Hắn có thể nhịn việc này hay sao? Làm sao có thể không giận? – Tiện cẩu! Hắn quát lớn, dáng vẻ đằng đằng sát khí. Đại Hắc Cẩu duỗi một chân ra và nói: – Sai sai sai, là tiện thánh đệ nhất vạn cổ! Tuyệt đối không nên bỏ qua hai chữ “vạn cổ”. Mẹ nó! Thất Nguyên Thánh Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lại lao tới chém giết với Đại Hắc Cẩu.

Lúc này, hắn biết mình thực lực không bằng Đại Hắc Cẩu, hắn không dám công kích cận thân, mà là kéo dài khoảng cách phát động oanh tạc. Đại Hắc Cẩu hoàn toàn không có để ý, hắn chỉ tùy ý du đấu với đối phương. – Lão tiểu tử, thực lực ngươi không được. – Tuổi rất cao, chẳng lẽ ngươi tu luyện trên thân heo hay sao? – Ai ai ai, ngươi phẫn nộ làm gì, chẳng lẽ cảm thấy Cẩu gia nói không đúng sao? Đại Hắc Cẩu vừa đánh vừa lải nhải không ngừng. Thất Nguyên Thánh Nhân ngay từ đầu còn đấu võ mồm với Đại Hắc Cẩu, về sau hắn quyết định từ bỏ. Chiến đấu đã mệt mỏi, còn bảo hắn vắt hết óc để tìm từ mắng chửi, thậm chí xuất thủ cũng chậm hơn trước. Không có cách, Đại Hắc Cẩu có năng lực mắng chiến quá tốt, căn bản không cần trải qua suy nghĩ, nhưng hắn thì khác, phải nghiêm túc đáp lại, nhưng dù sao hắn cũng là Thánh Nhân, không có khả năng mắng chửi quá nhiều. Chiến được một lúc, Thường gia lại có cường giả xuất hiện. Lần này trâu bò hơn. Thường Vũ, Thánh Nhân cửu tinh! Không tính vực sâu nguyên thủy, Thánh Nhân trong đại thế giới đều rất ít, mà Thánh Nhân cửu tinh lại hiếm như lông phượng và sừng lân, không tính ẩn thế không xuất hiện, có lẽ số lượng chỉ đạt hai bàn tay. Cho nên, Thường Vũ là Thánh Nhân cửu tinh rất trâu bò. – Dừng tay! Hắn quát lớn.

Thất Nguyên Thánh Nhân vội vàng lui trở lại, ở trước mặt Thánh Nhân cửu tinh, hắn chính là một tên tiểu bối. Đại Hắc Cẩu lười biếng, nói: – Không có gọi lão bất tử của các ngươi ra, Đại Đế người không ra người, quỷ không ra quỷ kia không chịu xuất hiện sao? – Lớn mật! Thường Vũ hừ một tiếng, hắn xuất chưởng tấn công Đại Hắc Cẩu. Nhưng mà bàn tay hắn vừa nâng lên, Lăng Hàn cũng xuất thủ, hắn vung tay hóa giải công kích của Thường Vũ. – Lăng Hàn! Thường Vũ nhìn sang, hắn cau mày nói. – Rất sớm đã nghe nói qua danh xưng Thánh Nhân mạnh nhất lịch sử, bản thánh thật sự đầy hoài nghi. Hắn thân là Thánh Nhân cửu tinh, hắn cực kỳ có quyền lên tiếng trong Thánh Nhân cảnh, cho nên, hắn xuất phát từ bản thân, cho rằng thực lực Lăng Hàn khẳng định bị thổi phồng lên. Mạnh nhất lịch sử, ha ha, thật sự cho rằng có thể tùy tiện đeo trên người sao? Đại Hắc Cẩu ho khan một tiếng: – Tiểu Hàn tử, đổi cho ngươi trang bức. – Cho mời bức vương lóe sáng đăng tràng! Đột nhiên Tiểu Thanh Long lên tiếng. Hai tên âm hiểm! Lăng Hàn thở dài, không thèm để ý hai người này, hắn nói với Thường Vũ:

– Đi thử một chút, ta sẽ hành hạ ngươi hoài nghi nhân sinh! – Sách, nói đầy bá khí. Đại Hắc Cẩu bình luận. – Nhưng mà, bức vị càng đậm. Tiểu Thanh Long cũng nói. Thường Vũ biến sắc, nhưng hắn là Thánh Nhân cửu tinh, lúc tuyệt địa chi chủ, con của Đại Đế còn chưa xuất thế, hắn là đại biểu cho quyền uy mạnh nhất? Hiện tại, hắn bị một đám tiểu tử yếu hơn trào phúng, hắn có thể không giận hay sao? Đạt tới hắn cấp độ như hắn, động một tí giết người, vạn vật thương sinh với hắn như sâu kiến, căn bản sẽ không để ở trong lòng. – Tự tìm cái chết! Hắn xuất thủ lần nữa tấn công Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long. Lăng Hàn lắc đầu, hắn xuất ra một chưởng. – Ngươi có thể ngăn cản ta hay sao? Thường Vũ cười lạnh, thực lực Thánh Nhân cửu tinh bộc phát một cách hoàn toàn. Bành! Lăng Hàn xuất ra một chưởng, Thường Vũ bị đánh lăn trên mặt đất. Cái gì! Trong thời gian ngắn, người nhà họ Thường kinh ngạc đến ngây người. Trong suy nghĩ của bọn họ, mặc dù Đại Đế vô địch, Đế tử yêu nghiệt, nhưng trên thực tế, bọn họ cực kỳ quen thuộc với lão tổ tông này. Mấy chục vạn năm qua, vị lão tổ tông này vẫn tọa trấn Thường gia vững như bàn thạch.

Cho nên, nhìn thấy Thường Vũ bị một bàn tay đánh bay, quả thật làm bọn họ hoài nghi nhân sinh. Làm sao có thể? Sau đó, bọn họ nhìn về phía Lăng Hàn. Bức vương, đây chính là bức vương. Trước đó tiện cẩu mạnh mẽ xông tới và hấp dẫn đủ cừu hận, sau đó dẫn tới Thường Vũ xuất thủ, vốn cho rằng có thể quét ngang tất cả, kết quả thì sao? Một bàn tay đánh hắn ngã xuống Quả nhiên bức vương, sáo lộ quá sâu. Đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen lao tới với tốc độ cực nhanh. Đúng. . . Đại Hắc Cẩu. Bành! Chỉ thấy Đại Hắc Cẩu lao tới trước mặt Thường Vũ, nó xuất cước đá vào giữa hai chân Thường Vũ. Ban đầu Thường Vũ đã hôn mê, nhưng trúng một cước này hắn cũng từ hôn mê tỉnh lại, trực tiếp ngồi nửa người, tóc trắng phơ như sắp nổ tung. Mẹ nó, quả nhiên là tiện thánh!