Mặc dù Dực Song Song này có chút không hiểu ra sao, nhưng thực lực tuyệt đối sâu không lường được, bởi vậy mấy người Lăng Hàn cũng không muốn tùy tiện khai chiến với nàng, loại cường giả này thực quá đáng sợ.
Hai bên đều tiếp tục ăn, nhưng những người khác trong tửu lâu đã không dám nhìn loạn nữa, nếu không có thể sẽ mất luôn tính mạng.
Mỹ nhân tuy tốt, nhưng xem vài lần sẽ mất mạng, tự nhiên là không người nào nguyện ý.
Hổ Nữu khó chịu, vừa ăn vừa trừng Dực Song Song, bĩu môi cao cao, hung tướng mười phần.
Nhưng Dực Song Song không để ý, thỉnh thoảng đưa mắt đảo qua Lăng Hàn và Hổ Nữu, hiển nhiên là cảm thấy hứng thú với hai người.
Lăng Hàn kỳ quái, đến cùng mình gặp cường giả này ở nơi nào, đối phương rõ ràng biết hắn, nhưng hắn lại không hề có ấn tượng. Lại nói, nếu mơ ước bảo vật trên người hắn, tại sao trước đây không hạ thủ? Lại chờ đến hiện tại.
Bầu không khí có vẻ hơi lạnh, tất cả mọi người không nói nữa, chỉ vùi đầu ăn.
Nhưng chỉ một lát, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Mấy người Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để chuyện bình thường ở trong lòng, nhưng rất nhanh bọn họ lại lộ ra vẻ kinh sợ, bởi vì động tĩnh này quá lớn, nên dồn dập nhìn ra cửa sổ.
Chỉ thấy một đội ngũ khoảng ngàn người đang chậm rãi đi qua đường phố, mà đội ngũ kia đang hộ tống một món đồ, ở trung gian là một chiếc xe kéo to lớn, nhưng cước lực chính là bọn họ.
Lực lượng của xe kéo này thực rất lớn, thậm chí vượt qua bản thân đường phố, bởi vậy, những đội ngũ này còn phụ trách làm công tác phá dỡ, san bằng tất cả trở ngại, để xe kéo có thể thuận lợi thông qua.
Trên xe cắm một lá cờ của Tử Nguyệt Hoàng Triều, đón gió phấp phới, khí thế hùng hùng.
Trong đội ngũ có người chuyên môn phụ trách khắc phục hậu quả nói:
- Mời tất cả chủ nhà lập tức đi theo ta, đến Tề Ngự phủ lĩnh tiền, chiếu gấp ba giá trị bồi thường, chắc chắn sẽ không bạc đãi mọi người.
Lời vừa nói ra, những người bị phá nhà kia đều đại hỉ, dồn dập tán dương Mã Bàn Tử.
- Có gì đáng xem, chỉ là một tiểu bối bị phong ấn nhiều năm mà thôi.
Dực Song Song ngắt lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Hổ Nữu.
- Cô gái nhỏ, mau tới bái tỷ tỷ làm sư phụ.
Nàng vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.
- Phi!
Hổ Nữu le lưỡi, làm một cái mặt quỷ, sau đó trốn đến trên lưng Lăng Hàn.
- Cô gái nhỏ, một ngày nào đó ngươi sẽ ngoan ngoãn gọi ta là sư phụ!
Dực Song Song cười hắc hắc, có vẻ nắm chắc mười phần.
Nhưng Lăng Hàn và Chư Toàn Nhi chỉ đuổi theo Phong Phá Vân.
Một đường phá dỡ, xe kéo đi về phía hoàng cung.
- Đại ca, ngươi phát hiện cái gì vậy?
Lăng Hàn hỏi.
Phong Phá Vân chỉ chiếc xe kéo nói:
- Ta phát hiện một luồng khí tức mạnh mẽ, nhưng lại như không tồn tại, hết sức kỳ quái.
Có thể để Phong Phá Vân nói mạnh mẽ, vậy tuyệt đối là rất mạnh mẽ.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút:
- Lẽ nào Mã Bàn Tử ở bên trong?
Mã Đa Bảo kia sâu không lường được, phù hợp với lời giải thích của Phong Phá Vân a.
Xe kéo đi tới cửa hoàng cung, rốt cục cũng ngừng lại.
Bốn người Lăng Hàn đều đứng ở trên đỉnh một lầu cao nhìn, chỉ một lát, làn gió thơm truyền đến, Dực Song Song cũng xuất hiện, tóc đỏ phiêu phiêu, quyến rũ như hoa hồng, cực kỳ kinh diễm.
- Mỹ nữ, ngươi không thể cách chúng ta xa một chút sao?
Lăng Hàn nói.
- Bổn cô nương thích, ngươi quản được sao?
Dực Song Song chậm rãi xoay người, nhất thời vóc người đầy đặn ngạo nhân ở dưới động tác ấy hoàn toàn bày ra, đặc biệt là ba đào mãnh liệt, thật giống như muốn nhảy ra vậy, nhìn mà khiến người ta đỏ mặt.
- Xấu xí!
Hổ Nữu tức giận nói.
- Ồ, Mã Bàn Tử đi ra!
Lăng Hàn kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy Mã Đa Bảo từ trong hoàng cung đi ra, chuyện này ý nghĩa người trong xe kéo không phải hắn.
Mã Bàn Tử bây giờ bất đồng trước kia, thân mặc long bào, đầu đội kim quan, tràn ngập uy thế. Chỉ là nhìn cái bụng tròn trịa kia của hắn, khí thế uy vũ của đế vương nhất thời mất giá rất nhiều.
Ở phía sau Mã Đa Bảo, là một đoàn văn võ bá quan.
Mã Đa Bảo liếc nhìn chỗ năm người Lăng Hàn, khóe miệng lộ ra nụ cười, hiển nhiên đã phát hiện bọn họ, nhưng không có phản ứng gì, mà lớn tiếng nói:
- Nghênh đón Thái Âm Vương!
- Nghênh đón Thái Âm Vương!
Bách quan cùng kêu lớn.
Xe kéo mở ra, nhưng bên trong không phải một người, mà là... một cái quan tài!
Đây là một cái quan tài bằng ngọc, nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong nằm một nữ tử mặc quần đỏ, nhưng dung mạo không rõ lắm.
Lăng Hàn cảm thấy có chút quỷ dị, Mã Đa Bảo dẫn bách quan đi ra, là vì nghênh tiếp một người chết sao? Không đúng, không phải Phong Phá Vân nói cảm ứng được một luồng khí tức mạnh mẽ sao, vậy người trong quan tài hẳn không chết, lại tựa hồ như không tồn tại, không phải bởi vì nằm ở trong quan tài sao?
Mã Đa Bảo đi tới, trầm giọng nói:
- Mở quan.
Chuyện này có chút khiếp người, các ngươi là tặc trộm mộ sao?
Có bốn ông lão đầu đội mũ cao màu trắng, chòm râu rất dài, giống như nhân viên chuyên môn làm tế tự nào đó. Bọn họ vây quanh ngọc quan, dồn dập ra tay, nhắm ngọc quan đánh ra từng đạo thủ ấn.
Ở dưới động tác của bọn họ, từng đạo quang mang đi vào trong quan tài ngọc, trên thân quan tài lập tức có từng mạch văn lóe sáng, cả quan tài càng ngày càng sáng sủa, cũng càng ngày càng trong suốt.
Lăng Hàn có thể rõ ràng nhìn thấy, trong quan tài xác thực nằm một cô gái, dáng dấp khoảng hai mươi tuổi, hai mắt nhắm nghiền, thật giống như đang ngủ say. Nàng đẹp đến kinh người, môi đỏ như lửa, tóc đen như mực, da dẻ trắng trẻo, hình thành so sánh mãnh liệt.
Có điều, giống như trong quan tài chứa một loại chất lỏng nào đó, không ngừng lưu động, như có sinh mệnh, rất quỷ dị a.
Thật lâu sau đó, Lăng Hàn cũng cảm ứng được trong quan tài tản mát ra một đạo khí tức mạnh mẽ, nhưng lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Hắn kinh ngạc, nếu võ giả không cố áp chế, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ phát tán ra khí tức mạnh mẽ, nhưng nếu đối phương muốn áp chế, như vậy căn bản không thể có khí tức tản mát ra, nhưng nếu ở trạng thái bình thường, thì lúc nào cũng cảm ứng được khí tức của nàng mới đúng.
Quá quái lạ!
Bốn tế ti đánh nửa ngày, toàn bộ ngọc quan đã hoàn toàn che kín mạch văn, óng ánh đến kinh người.
Mã Đa Bảo đi lên trước, lần nữa nói:
- Nghênh đón Thái Âm Vương!
- Nghênh đón Thái Âm Vương!
Bách quan cũng lớn tiếng kêu theo.
Bốn tên tế ti giơ nắp quan tài lên, một luồng vật chất mà mắt thường rất khó bắt giữ từ trong quan tài tuôn ra, thật giống như nước bốc hơi thành khí, cấp tốc biến mất.
Nắp quan tài mở ra, bay qua một bên.
Đùng, người trong quan tài đột nhiên mở hai mắt ra.