So sánh với đó, vị trí Đinh gia thiếu chủ tính là gì? Đệ tử Xích Nhật Tông lại tính là gì?
Một niệm vừa qua, tâm thái của Đinh Bình nhất thời chuyển biến, mà tâm tính cũng thành thục hơn rất nhiều. Hắn không tức giận nữa, đối phương không xem hắn là tộc nhân, nhưng hắn vẫn nhớ tình hương khói, nên lạnh nhạt nói:
- Xin mời nhường một chút, ta muốn đi về nghỉ ngơi.
- Phốc ha ha ha!
Đinh Ngọc Hiên và Đinh Hưng đều cười to, nhanh như vậy liền kinh sợ, hiện tại ngươi chí ít vẫn là Đinh gia đại thiếu a, một ngày không có triệt hồi danh hiệu, thì một ngày chính là người dẫn đầu của thế hệ trẻ tuổi Đinh gia.
Khóe miệng của Diệp Viện cũng lộ ra cười gằn, may là phát hiện sớm, bằng không chờ nàng gả đi qua không phải sẽ hối hận cả đời?
Đinh Phi Văn cười to, núi lớn ngày xưa để hắn chỉ có thể ngước nhìn, hiện tại không còn một chút xíu ngạo khí, giẫm cũng không đủ thoải mái a! Hắn hơi tách hai chân ra nói:
- Được, từ phía dưới bò qua, sau này ta không bắt nạt ngươi nữa!
- Khà khà khà!
Hai người Đinh Ngọc Hiên đều cười gằn, hai tên hộ vệ cũng lộ ra vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Tất cả đều chế giễu.
Đinh Bình thần tình lạnh nhạt nói:
- Không nên cản đường của ta, bằng không... ngươi sẽ hối hận!
- Há, ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm sao để ta hối hận!
Đinh Phi Văn ngạo nghễ nói.
Đinh Bình nhanh chân đi tới, siết chặt nắm đấm.
- Muốn xông vào, ngươi thực không tự lượng sức!
Đinh Phi Văn hừ một tiếng, từ ba năm hắn trước đã thức tỉnh linh căn, hiện tại cũng tu luyện tới Luyện Thể tầng chín, nếu không phải Tụ Nguyên Cảnh quá khó đột phá, hắn khẳng định đã vượt qua.
Nhưng cái này không sao, chỉ cần tiến vào Xích Nhật Tông, được đại năng trong tông chỉ điểm, tài nguyên bồi dưỡng, hắn đột phá Tụ Nguyên Cảnh khẳng định gần trong gang tấc.
- Tránh ra!
Đinh Bình đã áp sát.
- Mi xứng sao?
Đinh Phi Văn vung hai tay, khởi xướng công kích trước tiên, hắn biết Đinh Bình từ nhỏ đã có quái lực, không thể coi thường, sức chiến đấu tương đương với Luyện Thể tầng năm.
Nhưng cũng chỉ như vậy, hắn chỉ là không dám để đối phương trực tiếp bắn trúng mà thôi, thật động thủ, thực lực Luyện Thể tầng chín của hắn khẳng định nghiền ép đối phương.
Ầm!
Đinh Bình vung ra nắm đấm, vừa nhanh vừa nặng.
Oành, Đinh Phi Văn đánh tới song chưởng bị mạnh mẽ tách ra, nắm đấm thế như chẻ tre oanh đến, nện ở trên mặt của hắn, bắp thịt như sóng nước chập trùng, cả người bị đánh bay lên, đâm về phía sau.
Hắn nặng nề đụng vào vách tường, sau đó lại gảy trở về, đau đến hừ hừ, trong khoảng thời gian ngắn không thể bò lên.
Đây là tình huống thế nào?
Diệp Viện, Đinh Ngọc Hiên, Đinh Hưng, còn có hai hộ vệ đều sửng sốt, sao lại có thể như thế nhỉ? Kia là Đinh Phi Văn a, Luyện Thể tầng chín, là thứ nhất cao thủ của Đinh gia thế hệ trẻ!
Dù cho Đinh Bình nắm giữ quái lực, nhưng thực lực từ hai năm trước đã bị Đinh Phi Văn vượt qua, chỉ là gia tộc xem trọng tiềm lực của hắn, mới để hắn ngồi ở trên vị trí Đại thiếu gia đến giờ.
Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Đinh Phi Văn lại bị một quyền đánh bại.
Diệp Viện càng mở to đôi mắt đẹp, lẽ nào đối phương vẫn ẩn núp thực lực sao, bằng không sao có khả năng một quyền đánh bại Đinh Phi Văn? Dù cho Đinh Phi Văn bất cẩn, cũng không thể có kết quả như vậy a.
Đinh Bình thu hồi nắm đấm, nhanh chân mà đi, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ có chính hắn mới biết, nội tâm kích động cỡ nào.
Cú đấm này, hắn nhịn nửa năm, ngày hôm nay cuối cùng vung ra ngoài.
Vung một quyền đơn giản, nhưng muốn vung ra hiệu quả như vậy quá khó khăn!
Sư phụ!
Hắn thầm kêu lên, như xưng hô một vị Thần linh, tràn ngập thành kính.
Thái độ của gia tộc làm cho hắn đau lòng, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, là chờ Lăng Hàn làm xong công việc, mang theo hắn rời khỏi địa phương lạnh lẽo này.
Cha mẹ và ông nội bà nội của hắn đều chết sớm, tuy còn có hai thúc thúc, nhưng từ nửa năm trước đã cơ bản không để ý tới hắn.
- Phi Văn ca!
Đợi Đinh Bình đi xa, ba người Diệp Viện mới đỡ Đinh Phi Văn lên.
- Tiểu tử kia lại dám ám hại ta, ta muốn cáo trạng với đại lão gia tộc, để bọn họ dùng tộc quy trừng phạt tiểu tử kia!
Đinh Phi Văn cắn răng nói, đầy mặt dữ tợn.
Ám hại?
Đinh Ngọc Hiên và Đinh Hưng vội vàng gật đầu nói:
- Phải, tiểu tử kia nhất định ám hại Phi Văn ca, bằng không làm sao có khả năng một quyền đánh bại Phi Văn ca!
Đinh Phi Văn trợn mắt nhìn hai người, lại còn dám nhắc tới sự tình hắn bị thua.
Đôi mắt đẹp của Diệp Viện lấp lóe, chuyện này nàng nhất định phải lập tức trở về gia tộc bẩm báo.
Xa xa, Lăng Hàn không khỏi lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Vậy để tình cảnh trở nên náo nhiệt một ít đi.
Hắn thông qua Đồ Đằng, truyền đạt mấy mệnh lệnh.
- Ha ha, nếu như Hải Nữu biết ta hồ nháo như vậy, khẳng định lại nói ta không làm việc đàng hoàng a?
Lăng Hàn nhìn bầu trời, càng ngày càng nhớ nhung người thân, cha mẹ, nhi tử, hồng nhan, không biết bọn họ trải qua thế nào rồi.
Lại nói Đinh Phi Văn lập tức chạy đi tìm đại lão gia tộc cáo trạng, tự nhiên nói Đinh Bình đê tiện vô liêm sỉ, dùng thủ đoạn người không nhận ra ám hại hắn, yêu cầu đại lão gia tộc vận dụng gia quy, nghiêm trị Đinh Bình.
Cái này tự nhiên để các đại lão gia tộc phẫn nộ, Đinh Bình này thật không có ánh mắt, ỷ vào thân phận Đại thiếu gia vẫn chưa có phế bỏ của hắn, liền dám miệt thị quy củ của gia tộc?
- Lập tức kêu Đinh Bình đến!
Một vị đại lão quát lên, có vẻ rất bất mãn.
- Vâng!
Đinh Bình mới vừa trở lại phòng, chỉ tắm rửa sạch sẽ, thay một thân quần áo mới... cũng là bộ quần áo khác duy nhất của hắn, vẫn chưa có ngồi vào chỗ của mình, liền bị gọi đi tới phòng hội nghị.
Hắn biết chắc là Đinh Phi Văn nói thị phi, nhưng hắn không thẹn với lương tâm, không chút do dự theo đối phương đi.
Hai người vòng tới vòng lui, rất nhanh đến phòng nghị sự của gia tộc.
Nơi này vừa là địa phương gia tộc thương nghị đại sự, cũng là địa phương tiến hành thưởng phạt.
- Xin chào Gia chủ đại nhân, gặp chư vị Trưởng lão!
Đinh Bình cũng không kiêu căng, mà thi lễ một vòng, sau đó hai tay buông xuống, đứng trang nghiêm.
- Đinh Bình, ngươi có biết tội của ngươi không?
Một tên trưởng lão hỏi.
Đinh Bình lắc đầu nói:
- Không biết!
- Lớn mật!
Lại một tên Trưởng lão đột nhiên hét lớn.
- Ngươi dùng âm mưu đả thương Đinh Phi Văn, còn không có ý hối cải sao?