La Liệt đỏ mắt nói, đường đường La gia thiếu gia cư nhiên bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất nói chịu thua, đây là nhục nhã bực nào? Lăng Hàn không chết, hắn đêm không thể chợp mắt.
La Phách cười nhạt, chỉ bán đan còn chưa đủ để lấy mệnh Lăng Hàn, dù sao đối phương là thiên tài Tứ Tinh, cực kỳ hiếm thấy. Nhưng quy củ dù sao cũng là quy củ, có Thập Thất tộc gia đứng ra tạo áp lực, để việc nhỏ hóa lớn, liền có thể đuổi Lăng Hàn ra Xích Thiên Học Viện.
Mà không có Xích Thiên Học Viện làm chỗ dựa, một Phá Hư Cảnh từ Tiểu Thế Giới đi ra ngoài thì đáng là gì? Tùy tiện một cước liền giết chết.
- Dám đoạt danh tiếng của ta, đây là đại giới!
Trong ánh mắt La Phách tản ra hàn mang, thứ nhất là Lăng Hàn, thứ hai là Mã Hưng, hai người kia hắn sẽ chỉnh chết.
Đáng trách, tuy thực lực Trình gia không bằng La gia, nhưng cũng không phải hắn nói chỉnh là có thể chỉnh, chỉ có thể bỏ qua Trình Hạo Phi.
La Liệt lại chỉ muốn chỉnh chết Lăng Hàn thôi, hắn cười nhạt, đã không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy đại cừu nhân bị hắn dẫm nát dưới chân.
...
Lăng Hàn trở lại học viện, vừa vặn Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi dắt tay nhau mà đến, nhóm nguyên liệu đầu đã bán hết, tổng cộng bán ba mươi sáu khối Chân Nguyên Thạch, Lăng Hàn cầm phân nửa mười tám khối, Lệ Vi Vi và Quý Vân Nhi chia đều chín khối.
Kỳ thực này đã coi như một khoản tiền lớn, phải biết dù Lăng Hàn và Quý Vân Nhi đều là thiên kiêu trước ba trong tân sinh, nhưng từng tháng chỉ được học viện ban cho hai khối, có thể thấy được nó trân quý.
Lệ Vi Vi vui không thôi, tuy nàng tuyệt đối không thiếu chín khối Chân Nguyên Thạch, nhưng này là nàng bằng năng lực của mình kiếm ra, để cho nàng vui mừng không ngớt.
- A, ngươi đã bỏ lỡ hai khóa của Thủy tỷ tỷ, Thủy tỷ tỷ rất tức giận, ngươi chờ bị tước đi!
Lệ Vi Vi nhìn có chút hả hê nói, cùng Lăng Hàn hợp tác kiếm tiền là một chuyện, nhưng không thoải mái Lăng Hàn lại là một chuyện khác.
Lăng Hàn thở dài, mấy ngày nay quan tâm luyện đan, hơn nữa kế tiếp hắn còn phải luyện đan vài ngày, làm sao cũng phải luyện hết dược liệu vừa mua a? Hơn nữa, muốn kiếm tiền cũng chỉ có luyện đan, ai bảo hắn không có cha làm Tả Tướng, Hữu Tướng chứ?
Hai nàng ăn một trận, chơi đùa với mèo mập một chút, tiếp đó cầm không gian linh khí chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi, các nàng cũng không có hỏi tại sao không gian linh khí của Lăng Hàn lớn như vậy, tới cùng chứa bao nhiêu vật.
Dù sao các nàng không thể ngực lớn nhưng không có đầu óc như vậy a.
Lăng Hàn lại bắt đầu luyện đan, kiếp trước hai trăm năm đều là Đan Sư, thân phận như vậy đã chảy xuôi trong xương của hắn.
Một ngày hai ngày ba ngày, thời gian trôi qua rất nhanh, đây chính là đan dược cấp mười, ngay cả Lăng Hàn cũng không có cách nào gia tốc thời gian, luyện một lò làm sao cũng phải nửa ngày, bởi vậy mười lô luyện xuống là năm ngày trôi qua.
Nhưng thu hoạch cũng rất lớn, trừ hai lô đầu vẫn chỉ là bốn viên thành đan, tám lô tiếp đều đạt tới năm viên hoàn mỹ.
Đây mới là Đan đạo Đế Vương.
Lăng Hàn cũng hết sức hài lòng, lúc này hắn tổng cộng có bốn mươi tám viên Bổ Thần Đan, bảy viên đổi một khối Chân Nguyên Thạch, hắn có thể bán ra bảy khối, kiếm lợi nhuận gấp sáu lần.
Món lãi kếch sù, thực sự là món lãi kếch sù.
Dĩ nhiên, cũng chỉ giới hạn ở Đan đạo Đế Vương như hắn, Đan Sư thông thường có thể kiếm hai ba thành cũng không tệ, tựa như lần thứ nhất hắn luyện đan.
Nhưng hắn không dự định bán cho dược điếm trước, bảy viên đổi một khối, quá bẫy người!
Xích Thiên Học Viện có chợ đêm, có thể đi vào trong đó bán, trao đổi vật phẩm, mọi người đều che mặt, chỉ nhìn hàng không hỏi người, nhìn trúng thì trả tiền thành giao, tuyệt không vạch trứng tìm xương.
Lăng Hàn tự tin hắn bán năm viên một khối Chân Nguyên Thạch, cũng sẽ bị người cướp mua.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đây là hắn luyện chế!
Hắn dùng qua một viên, Bổ Thần Đan mình luyện chế, ở hiệu quả vượt lên học viện phát ra chí ít ba thành.
Cái này cũng năm viên một khối Chân Nguyên Thạch, nếu không bị đoạt điên mới lạ.
Đến buổi tối, Lăng Hàn tìm áo choàng và khăn đen che mình lại, đi tới dưới chân một ngọn núi nhỏ.
Hoàng Đô quá lớn, học viện cũng quá lớn, trong học viện thì có ba ngọn núi, đây là ngọn nhỏ nhất, trời vừa tối, ở đây sẽ có chợ đến, nhưng mỗi người đều ẩn dấu thân phận.
Cái truyền thống này không biết từ khi nào thì bắt đầu, ngược lại học viện không quản, coi như là thầm chấp nhận.
Chợ đêm đương nhiên là mở buổi tối, ở đây rất hắc ám, cũng chỉ có ánh trăng, căn bản không có Thủy Tinh phát sáng thông dụng. Đây là vật chiếu sáng của Thần giới, có thể phát sinh ánh sáng trong bóng đêm, cũng có thể điều tiết độ sáng, phi thường thực dụng.
Nhưng trong này đừng nói Thủy Tinh phát sáng, ngay cả đuốc cũng không có.
Khiêm tốn, thần bí, là lời miêu tả nơi này.
Lăng Hàn đi tới một góc ngồi xuống, ở trước người có một mộc bài viết:
- Bổ Thần Đan, năm viên một khối Chân Nguyên Thạch, chất lượng siêu phàm.
Hắn ngồi xuống, nhưng từng hắc y nhân trải qua, cũng chỉ xem một chút, có còn hừ một tiếng.
Ở đây mua đồ, hoặc là tiện nghi, hoặc là hi hữu, bằng không giá đồng dạng ta không thể ra ngoài mua sao, còn an toàn, sẽ không xảy ra vấn đề gì phát sinh.
Ngươi nói chất lượng siêu phàm là siêu phàm sao?
Lăng Hàn ngồi một canh giờ, mới có một người khôi ngô không gì sánh được đi tới, ngay cả áo choàng cũng không thể che dấu hình thể, quả thực quá kinh người.
Người nọ đứng ở trước mặt Lăng Hàn nói:
- Hàng đâu, ta muốn nhìn.
Lăng Hàn gật đầu, lấy ra một bình thuốc thảy qua, ở trong đó chỉ có một viên Bổ Thần Đan.
Người nọ tiếp nhận bình thuốc, rút nút lọ, đầu tiên là ngửi một cái, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đây đúng là Bổ Thần Đan, hơn nữa chất lượng tương đối khá, so với hắn bình thường ăn còn tốt hơn.
Hắn đổ đan dược ra, tỉ mỉ quan sát, về sau gật đầu nói:
- Nếu như đều là loại này, cho ta năm viên.
Lăng Hàn lại đưa ra một bình thuốc, tiếp đó thu viên đan dược lúc trước lại nói:
- Cảm tạ chiếu cố, ngươi có thể kiểm tra một chút.
Người nọ không dám chơi hào khí ở nơi này, chỉ cần quay người lại đó chính là không nhận nợ, hắn tỉ mỉ kiểm tra một phen, hài lòng gật đầu, tiếp đó ném ra một khối Chân Nguyên Thạch cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn cũng kiểm tra một chút, đây là hàng thật không giả, nhưng có khả năng bị dùng qua, giá trị tự nhiên hoàn toàn bất đồng.