Nếu để cho Lăng Hàn bắt cóc đại bạch miêu, Viện trưởng đại nhân bão nổi, ai khiêng được?
- Miêu gia, mau tới đây, bên bản tọa cũng có thức ăn ngon.
La Khải Phong vội vàng nói, nghĩ nếu như Lăng Hàn có thể dùng thức ăn mê hoặc con mèo này, hắn sao không thể?
Đại bạch miêu giận tím mặt, thật cho rằng nó là mèo tham ăn sao? Không có tiết tháo sao?
Nếu không phải ngày đó Lăng Hàn bày tư thái đủ thấp, đủ chân thành, lấy nó ngạo kiều như thế, không, tồn tại kiêu ngạo như nó sẽ đồng ý làm bằng hữu sao? Ngươi là cái rễ hành gì?
- Meo meo!
Đại bạch miêu kêu một tiếng, liền giết về phía La Khải Phong.
Tốc độ của nó rất nhanh, ở trong Phá Hư Cảnh gần như không có đối thủ, nhưng đối phương là ai? Nhật Nguyệt Cảnh! Vậy dĩ nhiên không có khả năng tạo thành uy hiếp gì với La Khải Phong, nhưng vấn đề là, La Khải Phong càng không dám đắc tội con miêu yêu này, chỉ không ngừng né tránh.
Một cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cư nhiên bị Phá Hư Cảnh đuổi xoay quanh, phỏng chừng cũng chỉ có con miêu yêu này mới có thể làm được.
Đuổi một lúc, đại bạch miêu mới nhảy về trên vai Lăng Hàn, ngạo kiều chải vuốt chòm râu, bày ra móng vuốt, ý nói các ngươi ai dám khi dễ người của Bản Vương, Bản Vương liền cho các ngươi đẹp mắt.
Trương Đức Mãn không khỏi cười to, ai có thể nghĩ tới Lăng Hàn cư nhiên sẽ kết giao bằng hữu với bạch miêu mà ai cũng chọc không được. Hắn ho khan cười nói:
- Bản tọa vẫn kiên trì ý kiến của mình, La Phách không có mở miệng chịu thua, bởi vậy Lăng Hàn không có một chút sai lầm. Nếu hai vị không có ý kiến gì mà nói, để Lăng Hàn trở về đi.
La Khải Phong còn có thể nói cái gì, đây chính là thú sủng của Viện trưởng đại nhân, mà trình độ coi trọng thậm chí vượt qua hậu nhân của hắn!
Dù đổi thành La gia lão tổ ở đây, ngày hôm nay cũng phải cúi đầu.
Hắn hận hận hừ một tiếng, cầm lấy thi thể tứ phân ngũ liệt của La Phách, thu vào không gian linh khí, thân hình nhảy động, trực tiếp rời đi.
Ngụy Thiên Thụ thì thở dài, hắn bây giờ đã trở thành hai bên đều không nịnh nọt được. Hắn lắc đầu, cũng phi thân rời đi.
- Đa tạ tiền bối bênh vực lẽ phải!
Lăng Hàn chắp tay nói với Trương Đức Mãn, giọng nói rất chân thành.
Trương Đức Mãn cười to nói:
- Dù không có lão phu xuất thủ, có con này mèo, toàn bộ học viện cũng không ai dám động ngươi.
Đại bạch miêu ngạo kiều nghễnh đầu, Bản Vương chính là uy vũ như thế.
- Vẫn phải là đa tạ tiền bối a.
Lăng Hàn nói.
Trương Đức Mãn gật đầu, người này biết tiến thối, thủ lễ tiết, tâm tính không tệ. Thiên phú võ đạo là một chuyện, nhưng tâm tính rất trọng yếu, bằng không thời gian tới sẽ chỉ là một tai họa mà thôi.
- Đi thôi.
Hắn cười nói, đã chết một đệ tử, luôn phải có chuyện nên xử lý, nhưng cái này không có quan hệ gì tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, lần thứ hai chắp tay nói:
- Học sinh xin cáo lui.
Hắn mang theo đại bạch miêu rời đi, tên kia đã không chỉ một lần vò đầu hắn, không biết Bản Vương đói bụng sao?
Đợi Lăng Hàn rời đi, người xem cuộc chiến tự nhiên cũng giải tán, cái này lại có đại tin tức.
Chiến lực của Lăng Hàn vượt qua Phá Hư hai mươi mốt tinh!
- Ta không ngừng suy tư, nếu mình đổi thành La Phách mà nói, nên làm sao ngăn cản một chưởng kia. Kết quả... làm sao cũng là chữ chết.
Mạc Tuấn Nhân không khỏi cười nói:
- Diệp đại ca, ngươi cũng có thể tuyển trạch không giao thủ với tên biến thái kia mà.
Ánh mắt của Diệp Thừa Vận sáng ngời nói:
- Không sai, ta ở Phá Hư Cảnh đã tu đến cùng, lấy thiên phú của ta, nếu không có cơ duyên đặc thù là không có khả năng tiến thêm một bước, đột phá đến chiến lực hai mươi hai tinh. Nhưng nếu đột phá Sơn Hà Cảnh mà nói, ta lại có không gian tăng lên.
- Không sai, sở dĩ chúng ta dùng trăm năm đi trùng kích Phá Hư hai mươi tinh, vì vậy cực hạn tuy trọng yếu, nhưng cũng không phải trọng yếu nhất.
Mạc Tuấn Nhân nói.
- Tu Thần Cảnh đến mức tận cùng, đây mới thực sự là cường đại!
Diệp Thừa Vận thở phào nhẹ nhõm, lòng tự tin hoàn toàn trở về nói:
- Tuấn Nhân, ngươi là đại trí giả ngu a!
- Có sao?
Mạc Tuấn Nhân cười.
- Ta chỉ là một người phong lưu thích đùa bụi hoa.
...
Một chỗ khác.
- Lão vu bà ghê tởm, thả Nữu đi ra ngoài!
Tiếng kêu lạ vang lên, cửa phòng cũng vang lên tiếng đánh như sấm.
- Nữu muốn gặp Lăng Hàn, lão thái bà quái dị, mau thả Nữu đi ra ngoài!
Cả người Hổ Nữu ghé vào trên cửa, tay nhỏ bé cầm lấy cạnh cửa, tựa như con khỉ.
- Hồ đồ!
Thanh y lão ẩu một tay hư trảo, Hổ Nữu lập tức bị nàng hút tới, không có lực phản kháng chút nào.
- Nữu rất sinh khí, Nữu muốn làm hư, Nữu không tu luyện!
Hổ Nữu phồng má lên, hai tay chống nạnh.
- Ngươi cái ny tử này, từ ngày trở về Côn Bằng Cung, có ngày nào chăm chú tu luyện qua sao?
Thanh y lão ẩu thở dài.
- Ỷ Vân chỉ quán chú tinh phách võ đạo ở trong thân thể của ngươi, nhưng luyện hóa nhiều ít, tiêu hóa nhiều ít, còn phải xem bản thân ngươi nỗ lực.
- Nữu không tu luyện, Nữu muốn gặp Lăng Hàn!
Hổ Nữu sẽ không phân rõ phải trái, lại không biết sợ, cùng trừng mắt với bà lão.
Thanh y lão ẩu nhức đầu, ba môn bí thuật vô thượng của Côn Bằng Cung chỉ có Cung Chủ mới có thể tu luyện, bởi vì chỉ có Cung Chủ nhất mạch mới tương thừa võ đạo tinh phách độc nhất vô nhị, không có cái này làm cơ sở, dù thả bí thuật ở trước mặt ngươi cũng không có tác dụng.
Làm sao lại gặp một truyền nhân không đáng tin cậy như thế nhỉ?
Nàng và Hổ Nữu tốt xấu gì cũng chung sống hơn một năm, đã tương đối hiểu cô nàng này, biết hung là vô dụng, cô nàng này quả thực không biết sợ là vật gì!
- Hảo, lão thân đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tu luyện tới Sáng Thế cảnh, lão thân liền cho phép ngươi đi gặp tên tiểu tử kia, bất quá, tối đa chỉ có thể ba ngày, tiếp đó ngươi phải trở về. Côn Bằng Cung chúng ta có đại địch, chỉ có ngươi tu thành tam đại bí thuật mới có thể đối kháng. Ai, không cho ngươi đi ra ngoài, cũng là vì an toàn của ngươi.
Bà lão lui một bước.
Hổ Nữu đếm ngón tay nói:
- Tốt, Nữu sẽ dùng ba năm tu luyện tới Sáng Thế cảnh!
Nàng nghiêng đầu nhìn bà lão nói.
- Thối lão thái bà, đi nhanh một chút, ngươi ở chỗ này, Nữu thấy liền sinh khí, cũng không có tâm tình tu luyện.
Thanh y lão ẩu không khỏi lắc đầu, nàng cũng là nhân vật nhất phương bá chủ, nhưng hết lần này tới lần khác không có nửa điểm tính tình với Hổ Nữu, coi như là một vật khắc một vật.