Thần Đế Trọng Sinh

Chương 1021: C1021



Hỗn Thế Ma Viên và Cửu U Thôn Thiên Mãng thấy cảnh này thì cũng đều vừa mừng vừa sợ, cũng đều không nghĩ tới, trong tay Diệp Trần thế mà lại có một kiện Hỗn Độn Linh Bảo!

Diệp Trần hít sâu một hơi, dùng ý niệm khống chế Diệt Thế Ma đao chậm rãi hướng Vĩnh Hằng chi thạch tới gần:

Ong ong ong ~~~

Sau khi hai kiện Hỗn Độn Linh Bảo tới gần nhau thì lập tức bắt đầu rung động kịch liệt, thậm chí ngay cả không gian xung quanh đều muốn lúc nào cũng có thể sụp đổ!

Cuối cùng thì Diệt Thế Ma đao ở phía dưới được nâng lên, viên Vĩnh Hằng chi thạch kia cuối cùng cũng được từ từ nâng lên.

Thế nhưng là ngay sau đó, Diệp Trần lại gặp phải một cái vấn đề, tuy rằng Diệt Thế Ma đao có thể nâng Vĩnh Hằng chi thạch lên, nhưng lại không tương thích, căn bản là không có cách nào thu nó vào bên trong pháp bảo trữ vật, cũng không có cách nào thu nhập nó vào bên trong không gian đan điền của mình.

Cũng không thể cứ nâng như vậy suốt chứ? Việc này rõ ràng là chưa được!

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức lại rươi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Hỗn Độn Linh Bảo này tuy tốt, nhưng không thể sử dụng nó cho chính mình thì cuối cùng vẫn chỉ là một cái rắc rối!

Nhưng nếu cứ từ bỏ như thế thì quả thực không nỡ.

Ngay vào lúc Diệp Trần rầu rĩ:

Ong ong ~~


Sâu trong đan điền của Diệp Trần, đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc như có như không kia vào lúc này bỗng nhiện hiện ra!

"Ừm?"

Lông mày Diệp Trần nhíu lại, trong lòng toát ra một cái ý nghĩ to gan:

"Chẳng lẽ dùng phù văn Hỗn Độn pháp tắc này là có thể luyện hóa Vĩnh Hằng chi thạch?"

Ôm ý nghĩ này, Diệp Trần hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu đưa ý niệm của mình tác dụng ở phía trên phù văn của Hỗn Đồn pháp tắc.

Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Độn Ma Viên ở một bên, sau khi kiếc nhau một cái thì lập tức hướng về Hi Nguyệt và hai con cự mãng kia khoát tay áo, chậm rãi lui ra khỏi mảnh không gian này.

Phải biết, cho dù trước đó Hạo Thiên đại đế cũng không thể đạt được Vĩnh Hằng chi thạch này thì có thể thấy được muốn luyện hóa vật này rõ ràng không phải là một chuyện dễ dàng.

Diệp Trần điều động tất cả thần niệm của chính mình, dưới sự cố gắng nỗ lực của mình, cuối cùng đã điều động được đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc vô cùng thần bí từ trong thân thể của mình đi ra:

Ông ~~

Sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc xuất hiện, ở dưới sự điều khiển của Diệp Trần, dọc theo Diệt Thế Ma đao, chậm rãi bao bọc lại viên Vĩnh Hằng chi thạch kia.

Xì xì xì ~

Để Diệp Trần không có nghĩ tới là, sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc bao bọc lấy Vĩnh Hằng chi thạch thì dường như nhận lấy một loại tẩm bổ nào đó, lập tức sáng lên mấy phần, dường như ngưng thật hơn so với trước đó!


Diệp Trần đầu tiên là hơi sững sờ, sao đó thì vô cùng vui mừng:

"Trước đó ta vẫn luôn không biết, nên cô đạo đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc này như thế nào, thử qua vô số loại biện pháp đều không tìm được phương pháp, không nghĩ tới Vĩnh Hằng chi thạch này vậy mà có thể làm được!"

Phát hiện này lập tức để cho Diệp Trần mừng rỡ không thôi, lập tức càng ra sức khống chế phù văn Hỗn Độn pháp tắc bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong Vĩnh Hằng chi thạch.

Chớp mắt một cái, thời gian một ngày trôi qua, Diệp Trần cảm thấy phù văn Hỗn Độn pháp tắc mình đã có bước tiến dài, nhưng sau khi phù văn Hỗn Độn pháp tắc càng thêm cô đọng, Diệp Trần lại phát hiện, đạo phù văn Hỗn Độn pháp tắc này dường như có không gian phát triển vô hạn, cách thực sự hoàn hảo còn có một khoảng cách tương đối xa!

"Không được! Tuy rằng cô đọng phù văn Hỗn Độn pháp tắc, đối với thực lực của ta tăng lên rất lớn, tuy nhiên việc khẩn cấp trước mắt, còn phải cứu Lạc Hà tông mới quan trọng hơn, ta không thể hao phí thời gian ở chỗ này quá lâu được!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức bắt đầu thử nghiệm dùng phù văn Hỗn Độn pháp tắc bao vây lấy Vĩnh Hằng chi thạch, chậm rãi thu nhập nó vào trong cơ thể của mình...

Xoẹt xẹt ~~

Vĩnh Hằng chi thạch chui vào trong thân thể của Diệp Trần, Diệp Trần lập tức cảm nhận được giống như một cái lưỡi đao đang cắt xé lấy tế bào của chính mình, vô cùng thống khổ!

"A!"

Diệp Trần không thể không gầm nhẹ một tiếng, nhưng lại không hề từ bỏ.

Hắn bây giờ có thể vững tin, Vĩnh Hằng chi thạch có thể giúp đỡ hắn cô động phù văn Hỗn Độn pháp tắc tới trạng thái hoàn hảo, cho nên hắn chắc chắn không thể dễ dàng từ bỏ như vậy.


Chịu đựng lấy loại thống khổ không giống cho người này kéo dài đến gần nửa giờ, Diệp Trần cuối cùng chuyển dời Vĩnh Hằng chi thạch vào bên trong đan điền của mình, lúc này nhục thể đau nhức kịch liệt mới giảm bớt rất nhiều.

Sau khi thu Vĩnh Hằng chi thạch vào bên trong cơ thể, Diệp Trần từ lâu toàn thân đã thấm đãm mồ hôi, cảm nhận giống như bị suy nhược, lại điều tức một lúc lâu, lúc này mới khôi phục lại mấy phần khí sắc, chậm rãi đi ra mảnh không gian này.

"Diệp Trần!"

"Tôn thượng!"

Mọi người thấy Diệp Trần đi ra thì tất cả lập tức đều tiến lên đón.

"Vĩnh Hằng chi thạch đã tạm thời bị ta thu nhập vào trong cơ thể, bây giờ thời gian rất gấp, chúng ta lập tức khởi hành tiến về đại tinh vực trung tâm!"

Nói đến đây, Diệp Trần nhìn đằng sau một cái, Thôn Thiên Mãng và U Minh Viêm Xà tràn đầy vui mừng, nhảy nhót tung tăng như chim sẻ:

"Tu vi của hai người các ngươi quá yếu, cũng không cần đi theo, ở lại nơi này tu luyện cho tốt chờ chúng ta trở về!"

Hai người nghe vậy thì lập tức biểu cảm thay đổi, mặt mũi đầy vẻ phiền muộn.

...

Chỉ chớp mắt lại qua hơn nửa tháng, bốn người đã tiến vào trong phạm vi của đại tinh vực trung tâm.

Mà ở bên trong hơn một tháng này, Tiêu Dao Tiên châu vẫn luôn do Cửu U Thôn Thiên Mãng điều khiển, Diệp Trần thì toàn lực hấp thu năng lượng bên trong Vĩnh Hằng chi thạch đến cô đọng phù văn Hỗn Độn pháp tắc của chính mình.

So với trước đó, Diệp Trần cảm thấy năng lượng bao hàm bên trong phù văn Hỗn Độn pháp tắc đã cường đại hơn mấy chục lần, thế nhưng cách trạng thái hoàn hảo dường như vẫn xa xa chưa thể chạm tới.


Ngoài đó ra, từ khi Diệp Trần bắt đầu bước chân vào Tu Chân giới vẫn không có dừng lại việc tu luyện, thông qua Thôn Thiên đỉnh hấp thu thiên địa linh khí, sau đó lại thông qua Thôn Thiên thần công tới luyện hóa, tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, bây giờ đã vững bước vào cảnh giới Phản Hư hậu kỳ.

Lại đi qua bảy tám ngày, sau khi vượt qua vô số tinh vực, cuối cùng tiến vào bên trong phạm vi thế lực của Lạc Hà tông.

Trải qua mấy lần bước nhảy không gian, bốn người cũng đã đáp xuống trước sơn môn Lạc Hà tông.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện tình huống dường như có chút không đúng lắm.

Sát khí trên núi ngút trời, xung quanh một mảnh nghiêm nghị so với Lạc Hà tông ngày bình thường rất là khác biệt.

Hi Nguyệt thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày:

"Chẳng lẽ Kình Thương tông vẫn xuất thủ sao? Đi! Đi xem một chút!"

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Lạc Hà tông, có hai phe nhân mã đang giằng co, tuy nhiên để cho ngươi ta không hiểu là, trên người hai phe nhân mã này rõ ràng đều mặc trang phục của Lạc Hà tông!

Rất rõ ràng, đây dường như cũng không phải là ngoại địch xâm lấn mà là tông môn xảy ra nội chiến.

"Khặc khặc! Quỳnh sư muội, đến mức độ này rồi chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao? Đồ đệ bảo bối kia của ngươi bỏ chạy theo một tên tà ma ngoại đạo, đắc tội Kình Thương tông, ngươi cái người làm sư phụ cũng khó mà tránh khỏi tội! Cũng may các trưởng lão của Kình Thương tông cũng rộng lượng, bây giờ chúng ta chỉ cần đáp ứng gia nhập vào Kình Thương tông, việc này sẽ không truy cứu nữa, ngươi nói đi ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?"

Người nói chuyện là một ông lão tóc hoa râm, khí tức không kém Quỳnh Bích Lạc, thậm chí còn cao hơn.

Quỳnh Bích Lạc nghe được lời này của ông lão kia thì lông mày lập tức dựng đứng lên, mặt mũi đầy vẻ tức giận:

"Ta nhổ vào! Uổng cho ngươi còn là đại trưởng lão của Lạc Hà tông, thế mà đầu hàng địch phản lại tông môn, thực sự không biết liêm sỉ là gì!"

P/S: Ta thích nào...chương 2.