Thần Đế Trọng Sinh

Chương 145: Hắn xứng sao?



"A!"

Lâm Nhược Nhiên ở một bên lập tức bị dọa cho liên tục lùi lại, những người còn lại cũng thi nhau kinh hô một tiếng.

Động tác của Diệp Trần quá nhanh, bọn họ chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thành ra như vậy, không ai có thể nhìn thấy rõ động tác của Diệp Trần.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phát hiện ra, người thiếu niên trước mắt này, lại có một sức mạnh khủng khiếp như vậy!

Lâm Tiêu Tiêu biết thân phận của Diệp Trần, sau khi kịp phản ứng, lập tức cuống lên, vội vàng lao về phía trước, kéo cánh tay của Diệp Trần lại, cầu khẩn nói:

"Anh Diệp Trần! Không được a! Van cầu anh, không được giết anh An Nhiên..."

Quả thực Diệp Trần đã có ý định giết, cho dù đối phương là anh họ của hắn, nhưng dám can đảm làm nhục mẹ của hắn, cũng tương tự có chết cũng chưa hết tội, nhưng nghe được tiếng cầu khẩn của Lâm Tiêu Tiêu ở một bên, cuối cùng ý định giết người lại từ từ lắng xuống một chút.

"Hôm nay ta xem ở thể diện của Tiêu Tiêu, tha cho ngươi lần này, còn dám mở miệng nhục mạ mẹ của ta, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp thả cổ Lâm An Nhiên ra, tuy nhiên còn chưa đợi Lâm An Nhiên rơi xuống đất, chợt vung ra một bàn tay, đánh vào trên mặt của Lâm An Nhiên.

"Ba!"

"Phù phù!"

Lâm An Nhiên bị một cái tát này của Diệp Trần, tát bay ước chừng tới hơn mười mét, lại ở trên mặt đất liên tiếp lăn ra bảy tám mét nữa, đều va hỏng hết mấy cái ghế, chẳng những gương mặt sưng vù, giống như đầu con lợn, ngay cả răng cũng rơi mất ba bốn chiếc, quả thực vô cùng thê thảm.

"Anh!"

Lâm Nhược Nhiên thấy thế, vội vào lao tới bên cạnh Lâm An Nhiên, đỡ hắn dậy.

Thương thế của Lâm An Nhiên nhìn như thê thảm, thực ra bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vì Diệp Trần đối với lực lượng của mình nắm chắc rất tinh chuẩn, chỉ là muốn cho hắn một bài học mà thôi, bằng không hắn lúc này sớm đã trở thành một đống cặn bã!

Sau khi Lâm An Nhiên từ dưới đất bò dây, tức giận đến phổi đều muốn nổ, từ nhỏ đến lớn như thế này, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ phải chịu nhục nhã lớn như thế!

Nhưng, vừa nghĩ tới thân thủ kinh khủng kia của đối phương, Lâm An Nhiên sững sờ không dám nói thêm một lời, trong lòng vừa sợ vừa giận,

"Ta từ thuở nhỏ đi theo sư phụ trong nhà tập võ, tuy rằng không tính là thiên tài, bây giờ cũng miễn cưỡng ngưng tụ ra nội kình, đối phó bảy tám người đàn ông trưởng thành bình thường cũng chẳng tốn bao nhiêu sức, làm sao mà ở trong tay tiểu tử này, ta ngay cả một chiêu cũng không ngăn cản được? Thậm chí ngay cả hắn xuất thủ như thế nào cũng nhìn không ra? Tiểu tử này trở lên lợi hại như thế từ bao giờ?"

Ngay vào lúc toàn bộ không khí trong sảnh có chút căng thẳng, một giọng nói hùng hậu, đột nhiên vang lên ở ngoài cửa truyền tới,

"Ai dám gây sự ở bữa tiệc của Lâm gia chúng ta? Không muốn sống sao?"

Sau khi giọng nói này vang lên, một nam thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người khôi ngô, chậm rãi từ ngoài cửa đi vào.

Nhìn thấy người này, hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, sau khi trong đầu suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã nhớ ra thân phận của người này:

Người này chắc là con trai của Lâm Cương cậu cả của Diệp Trần, tên là Lâm Hạo Nhiên, nghe nói là một tên võ đạo thiên tài, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Ám Kình, hơn nữa làm người quyết đoán tàn nhẫn, ở trong đời thứ ba của Lâm gia có uy vọng rất cao, tương lai sẽ là nhân tuyển có một không hai cho vị trí gia chủ của Lâm gia

"Anh Hạo Nhiên...anh phại làm chụ cho em a!"

Nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên xuất hiện, Lâm An Nhiên lập tức chạy tới, lớn tiếng kêu khổ, bởi vì gương mặt hắn sưng vù, răng cũng rơi mất mấy chiếc, cho nên trong lúc nhất thời, nói chuyện còn có chút gần như không rõ.

"Ngươi là...An Nhiên? Người làm sao biến thành bộ dáng như thế này?"

Lâm Hạo Nhiên sửng sốt một lát, mới nhận ra thằng có cái đầu giống như đầu heo trước mắt này, lại là Lâm An Nhiên em họ của hắn.

Không đợi Lâm An Nhiên mở miệng, Lâm Nhược Nhiên ở một bên, lập tức rất nhanh đã nói ra tiền căn hậu quả của chuyện này cho Lâm An Nhiên nghe một lần, đương nhiên, ở trong lời nói, tự nhiên sẽ theo khuynh hướng giúp Lâm An Nhiên anh trai của cô ta.

Lâm Tiêu Tiêu lập tức cuống lên, cũng bước lên phía trước tranh luận, biện luận cho Diệp Trần.

Sau khi Lâm Hạo Nhiên nghe hai người kể lại, đại khái đã hiểu rõ chân tướng chuyện này, lập tức nhướng máy, nhưng lại nhìn về phía Diệp Trần, nghiêm sắc mặt, nói:

"Diệp Trần! Việc này tuy rằng An Nhiên anh họ của ngươi làm sai trước, nhưng ngươi cũng không nên ra tay nặng như vậy, mau tới quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi với anh họ của ngươi đi, việc này do ta làm chủ, hòa giải đi! Bằng không nếu để cho chú hai và gia gia bọn họ mà biết được, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"

Diệp Trần còn chưa mở miệng, Lâm An Nhiên ở một bên lập tức cuống lên,

"Anh Hạo Nhiên, ta bị hắn đánh thành bộ dáng này, sao có thể tha cho hắn dễ dàng..."

"Ngậm miệng!"

Lâm An Nhên còn chưa nói xong, Lâm Hạo Nhiên trực tiếp quát lạnh một tiếng,

"Người phụ nữ đó thậm chí cho dù còn làm ra những chuyện không hay đi nữa, dù sao cũng là cô của chúng ta, chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài! Hôm nay ngươi ở trước mặt nhiều người nói ra chuyện này, để người ngoài nhìn Lâm gia chúng ta như thế nào? Ngu ngốc không có đầu óc!"

Lâm An Nhiên bị anh họ Lâm Hạo Nhiên răn dạy một lúc, toàn thân lập tức run lên, vội vàng cúi đầu xuống, đàng hoàng nói:

"Vâng! Anh Hạo Nhiên, em sai rồi!"

"Ừm!"

Lâm Hạo Nhiên đối với thái độ của Lâm An Nhiên dường như rất hài lòng, nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn Diệp Trần đứng ở nơi đó chưa có hành động gì, lạnh giọng nói:

"Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không nhanh chạy tới đây dập đầu xin lỗi!"

Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh,

"Để cho ta dập đầu xin lỗi? Ngươi cảm thấy hắn xứng sao?"

"Ngươi nói là cái gì!"

Vẻ mặt của Lâm Hạo Nhiên lập tức phát lạnh, khí tức Ám Kình đại thành, trong nháy mắt bộc phát ra, ống tay áo không có gió mà cũng đung đưa!

"Ngươi dám làm trái lại với lời của ta?"

Vào lúc này Lâm Hạo Nhiên, có thể nói là oai phong lẫm liệt.

Hắn tin tưởng, đối phương chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên, ở dưới khí tức áp bách cường đại của hắn, khẳng định sẽ cúi người đầu hàng, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi.

Tuy nhiên hắn phải thất vọng!

Diệp Trần hai tay ôm vai, dường như không có để sự uy hiếp của hắn vào mắt, thản nhiên nói:

"Dám thì sao?"

"Muốn chết!"

Lâm Hạo Nhiên lập tức nổi giận, lập tức hét lớn một tiếng, đột nhiên bước ra một bước, người đã lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp hung hăng vỗ ra một chưởng vào bờ vai của Diệp Trần,

"Không được!"

Lâm Tiêu Tiêu lập tức hô lớn một tiếng.

Theo như suy nghĩ của người khác, cô ta dường như là đang lo lắng co sự an nguy của Diệp Trần, nhưng chỉ có Diệp Trần hiểu, tiểu nha đầu này là đang lo lắng cho tính mạng của Lâm Hạo Nhiên!

"Quỳ xuống cho ta!"

Lâm Hạo Nhiên vỗ xuống một chưởng vào trên bờ vai của Diệp Trần, đồng thời quát to một tiếng.

Hắn tin tưởng, cho dù đối phương có thể đánh bại Lâm An Nhiên, thực lực chắc là cũng không yếu, nhưng tuổi tác dù sao cũng còn trẻ, làm sao sẽ là đối thủ với một thiên tài võ đạo như hắn đây chứ?

Tuy nhiên rất nhanh, Lâm Hạo Nhiên phát hiện, thực tế với hắn dự đoán dường như không giống nhau cho lắm.

Một chưởng này của hắn tuy rằng thu mấy phần lực, nhưng đánh vào trên người của đối phương lại giống như đá chìm đáy biển, giống như đánh vào một cái nhóm bông, căn bản không có chỗ nào để ép lực!

"Cái gì!"

Lâm Hạo Nhiên lập tức kinh hãi, dọa đến hắn đang định lui lại, lại nhìn thấy Diệp Trần đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên,

"Bây giờ mới phản ứng lại sao? Chậm!"

Ầm!

Lâm Hạo Nhiên lập tức cảm nhận được cỗ lực lượng hùng hồn cường hãn vô song, từ đầu vai của đối phương truyền đến, trong nháy mắt đánh vào đan điền của hắn!

"A!"

Lâm Hạo Nhiên hét thảm một tiếng, trực tiếp bay ngược ra ngoài, lăn lông lốc, chật vật không chịu nổi.

Hai anh em Lâm An Nhiên, Lâm Nhược Nhiên, và mọi người ở xung quanh, tất cả lập tức đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.