Thần Đế Trọng Sinh

Chương 267: Phiền phức của Tào gia



Trên đường trở về, Tô Mạn cũng thay đổi không còn hoạt bát như trước nữa, cả người rõ ràng trở nên có chút câu nệ, hơn nữa trong ánh mắt còn lộ ra một chút lo âu và e ngại.

Hết cách rồi, vì cảnh tượng trước đó xảy ra ở trong phòng hát KTV kia, đối với nàng mà nói thì đó là sự trùng kích quá lớn. Mà Diệp Trần cũng không có giải thích ngay, bởi vì hắn biết, Tô Mạn sớm muộn gì cũng biết được tất cả, chấp nhận sự thay đổi thân phận của mình.

Xe chạy ra khỏi KTV một lúc lâu, Tô Mạn mới quay đầu mặt mũi tràn đầy nghi vấn, thận trọng hỏi:

"Em đúng là Diệp Trần em trai của chị sao?"

Vẻ mặt Diệp Trần bình tĩnh nhẹ gật đầu, "Đương nhiên, hơn nữa sẽ mãi là như thế!"

Hô!

Nghe được Diệp Trần nói như vậy, Tô Mạn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cũng khôi phục mấy phần hoạt bát như xưa "Đã như vậy, có thể nói cho chị một lời giải thích hợp lý được hay không?"

"Đương nhiên! Bà chị, thật ra thì em cũng muốn nói cho chị biết, chỉ có điều em sợ chị bị dọa sợ!"

Diệp Trần nói đến đây, dừng lại suy nghĩ một chút, sắp xếp lại từ ngữ, rồi mới mở miệng nói:

"Còn nhớ rõ ở Thiên Hải lúc trước, chị và bạn học của chị nói chuyện về Vân Châu Diệp tiên sinh không?"

Tô Mạn nhẹ gật đầu, ngay sau đó đã nghĩ tới cái gì, đôi mắt ngay lập tức trợn trừng lên thật lớn, "Em không phải là muốn nói cho chị biết, em chính là vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia chứ?"

Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, "Trả lời chính xác!"

Tô Mạn lập tức kinh ngạc há hốc mồm một lúc lâu, mới từ từ nói:

"Khó trách ngày đó ở trên biển, chị thấy thân hình của Diệp tiên sinh kia sao lại giống em đến như vậy! Hơn nữa em còn mang theo một cái mặt nạ, cố ý không cho chị biết là em đúng không? Cái tên tiểu tử thối nhà em, em được lắm!"

Tô Mạn nói tới đây, theo bản năng muốn nắm chặt lấy lỗ tai của Diệp Trần, thế nhưng vừa nghĩ tới hắn bây giờ là Diệp tiên sinh uy chấn toàn bộ Thiên Nam, lập tức dũng khí không đủ, cuối cùng vẻ mặt ngượng ngùng đưa tay thu lại. Diệp Trần thấy thế, mỉm cười, "Bà chị, em đã nói rồi a, cho dù em có thay đổi như thế nào đi nữa, em vẫn mãi là em trai của chị a! Em chỉ hi vọng chị còn có thế đối với em như lúc trước, nếu như chị không ngày nào không có bắt nạt em, em lại cảm thấy không quen a!"

"Phốc phốc ~ "

Tô Mạn nghe nói như thế, lập tức nhịn không được cười, đồng thời hốc mắt đỏ lên, suýt chút nữa vì cảm động mà khóc.

"Tiểu tử thúi! Đây chính là em nói nha! Hì hì, Vân Châu Diệp tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh lại là em trai của Tô Mạn ta, vừa nghĩ tới mà ta cảm thấy cũng không tệ lắm a!"

"Đúng rồi, mẹ chị đều biết thân phận này của em rồi chứ?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, lập tức kể lại đại khái tình huống của mấy tháng nay cho Tô Mạn nghe một lần.

Sau khi Tô Mạn nghe xong, vẻ mặt lập tức không cam lòng nói:

"Tốt lắm! Hóa ra chị là người cuối cùng biết được chuyện này a! Mọi người phối hợp với nhau lừa bịp chị a! Hừ hừ!"

...

Cùng lúc đó, ở Tào gia "Cái gì? Con lại giết hai người kia!"

Tào Khôn trực tiếp vỗ bàn một cái, từ trên ghế đứng dậy, hai mắt trợn lên thật lớn, hiển nhiên là đối với tin tức này cực kỳ hoảng sợ.

Tào Quang đứng ở trước mặt Tào Khôn, nhìn thấy dáng vẻ cha mình dường như ngay lập tức sẽ nổi điên lên, lập tức bị dọa đến rụt đầu một cái, tức giận nói:

"Cha à, cha không biết gì về tình huống đó, Diệp tiên sinh ở một bên đè ép, cha nói con nên phải làm thế nào? Nếu như con không giết bọn hắn, đoán chừng Diệp tiên sinh chưa chắc có thể bỏ qua cho con a!"

Tào Khôn nghe được lời giải thích của con trai mình, vẻ mặt lúc này mới hòa hoãn trở lại, "Thôi được rồi, nếu như Diệp tiên sinh muốn hai người kia chết, vậy dĩ nhiên là không giết không được! Tuy nhiên, lần này con giết hai tên đó chỉ sợ cũng gây ra phiền phức lớn!"

Tào Quang thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Tào Khôn, không thể không nhỏ giọng thầm nói:

"Không phải chỉ là một người Hoa Hạ đại biểu cho hội thương mại của Đảo quốc thôi sao? Dù sao cha cũng không có tính toán hợp tác với bọn họ, nói câu khó nghe, chính là hai thằng chó bán nước, giết cũng chính là giết, cha, ngươi làm sao phải kinh hãi đến mức như vậy?"

Tào Khôn nặng nề thở dài một hơi, "Con thì biết cái gì! Sam Khẩu Chu Xã, không phải là thương hội bình thường của Đảo quốc, sau lưng của bọn họ, là tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc."

"Mặc dù con chỉ giết hai con chó, thế nhưng đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ! Hơn nữa theo ta biết được, bọn họ tới lần này, là muốn trao đổi với ta về cách thức mua bán thần thủy, nhóm cao tầng của tổ chức Sam Khẩu đối với chuyện này rất coi trọng!"

"Nếu để cho bọn họ biết được, hai người Hoa Hạ đại biểu cho bọn họ tới bị con giế t chết, chỉ sợ sẽ hiểu lầm là chúng ta cố ý làm, đến lúc đó phiền phức không có nhỏ a!"

Tào Quang nghe nói như thế, vẻ mặt lúc này mới hơi đổi, sau đó mặt mũi lại tỏ vẻ không quan tâm nói: "Không phải chúng ta còn có Diệp tiên sinh sao! Nói đến chuyện này, cũng coi như là do ngài ấy mà ra, Tổ chức Sam Khẩu kia thật sự muốn tới Tào gia chúng ta tìm phiền phức, Diệp tiên sinh chắc chắn là sẽ không khoanh tay đứng nhìn a?"

Không nghĩ tới, Tào Khôn lại lắc đầu nói:

"Chuyện này không có đơn giản như con nghĩ! Không nói trước, Diệp tiên sinh đã giúp Tào gia chúng ta quá nhiều, hơn nữa ngài ấy còn là người trong chốn thần tiên, lại có quân hàm mang theo, ngay cả khi ngài ấy vẫn quan tâm tới bạn bè của mình, cũng sẽ không giúp đỡ, không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không giám tùy ý gây phiền phức cho ngài ấy a!"

"Huống chi, tổ chức Sam Khẩu kia có thể trở thành thế lực lớn nhất của Đảo quốc, chắc hẳn phải có thế lực siêu cường chống lưng đằng sau? Nếu như bọn họ thực sự muốn tới Tào gia chúng ta ra tay với con, chỉ sợ không kịp đợi mời Diệp tiên sinh tới, con đã xong đời rồi!"

Nghe nói như thế, sắc mặt Tào Quang ngay lập tức thay đổi lớn, lập tức liền cuống lên, "Vậy chuyện này... vậy chuyện này phải làm sao bây giờ? Cha, người phải mau chóng nghĩ cách cứu con a!"

Tào Khôn suy nghĩ một lát sau, mới chậm rãi nói:

"Biện pháp trước mắt, cũng chỉ có thể là dấu diếm! Chúng ta cần phải sử dụng tất cả các biện pháp, tuyệt đối không để cho người của Sam Khẩu Chu Xã, biết được người của bọn hắn chết ở trong tay của con!"

Tào Quang liền vội vàng gật đầu, "Đúng đúng! Chuyện này con sẽ phái người đi làm!"

...

Diệp Trần đương nhiên không biết hai kẻ mà hắn tùy ý xử lý vậy mà lại có lai lịch lớn, tuy nhiên cho dù biết thì hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Vài ngày tới, sau khi Tô Mạn biết Diệp Trần truyền thụ cho ba người Tô Lam phương pháp tu chân, lập tức la hét muốn học, mà vừa hay Diệp Trần cũng đang có ý nghĩ này. Tuy nhiên, để cho Diệp Trần không thể tưởng tượng được là, tư chất của Tô Mạn còn tốt hơn so với Sở Phi Yên một chút.

Diệp Trần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn truyền Tiên Phong Vân Thể Quyết tuyệt học của Hi Nguyệt tiên tử người yêu hắn cho Tô Mạn. Môn công pháp này có yêu cầu rất cao đối với tư chất, nhưng một khi tu luyện thành công, cũng đủ để nghiền ép đối thủ có cùng cảnh giới, so với Thôn Thiên thần công mà hắn đang tu luyện yếu hơn có nửa bậc mà thôi.

...

Chớp mắt một cái, đêm giao thừa 30 tết cũng sắp tới. Đối với người đã sống lâu hơn tám trăm năm như Diệp Trần mà nói, cảm giác đón năm mới kiểu này sớm đã không còn gây hứng thú với hắn, hơn nữa hắn cũng không có người nhà, chỉ có hai mẹ con Tô Lam và Tô Mạn là người thân của hắn. Tuy nhiên, lúc này Tô Lam và Tô Mạn đang bề bộn chuyện của nhà hàng, dù sao, thì tết cũng sắp tới rồi, nghe nói tất cả các đại lão Vân Châu, đều ăn cơm tất niên ở trong nhà hàng Tô thị, chẳng những người người ở phòng khách đông nghịt, ngay cả toàn bộ ghế trong phòng khách bình thường cũng đã được đặt hết.

Diệp Trần vốn chỉ muốn yên tĩnh ở một mình trong biệt thự, không muốn đi tham gia cảnh tượng náo nhiệt này, nhưng không có nghĩ đến, một một buổi tối trước đêm 30 tết, Tô Mạn bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

P/S: Ta thích nào, vì bạn có FB Trần Hạo Nhi thích truyện nên dịch thêm chương nữa ^^ Cảm ơn Bạo Miêu 8k TLT và 20 KP nha