Mọi người của Tiêu Dao sơn trang lập tức xì xào bàn tán lần nữa, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, hai người Trương, Lưu trưởng lão thế mà phản bội sơn trang mà mật báo với Tiên Sứ của Dược Vương tông.
"Hai người các ngươi có công báo cáo, bản sứ bây giờ ban giải dược cho các ngươi!"
Nói xong, người áo đen lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện hai viên đan dược màu tím, trực tiếp ném cho hai vị trưởng lão Trương Lưu kia.
Hai người lập tức hết sức vui mừng, lập tức một ngụm nuốt giải dược xuống.
Ngay sau đó, người áo đen nhìn về phía những người còn lại của Tiêu Dao sơn trang, nói:
"Tất cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang đều nghe lệnh bản sứ! Doãn Bách Xuyên phạm thượng làm loạn, nếu như các ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, giúp bản sứ dẹp yên, bản sứ có thể làm chủ, chuyện cũ sẽ bỏ qua không tính toán với các ngươi, hơn nữa ta sẽ lập tức ban giải dược cho các ngươi!"
Mọi người nghe được điều này, lập tức xao động một lúc.
Chẳng mấy chốc, lại có mấy người thi nhau đầu nhập vào trận doanh của người áo đen.
Người áo đen cũng không có nuốt lời, lập tức phân phát giải dược cho những người này.
Tuy nhiên, hầu hết tất cả mọi người vẫn còn đang dao động bất định, ở vào trạng thái quan sát.
Doãn Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói:
"Thôi được! Mọi chuyện cũng đã đến nước này cũng không còn chuyện gì để bàn bạc! Dược Vương tông các ngươi lấy Phệ Hồn đan khống chế chúng ta bán mạng cho các ngươi, từ trước tới nay nhiều năm như thế không coi chúng ta là người, hôm nay cũng nên kết thúc dứt điểm chuyện này đi!"
"Hạ Hầu Phương! Cho dù ngươi là Đại hộ pháp của Dược Vương tông, tu vi cao thế nhưng trước mắt dù sao cũng đang ở Tiêu Dao sơn trang, ngươi cảm thấy chỉ bằng mấy người các ngươi, đối chiến với những người như chúng ta thì có được mấy phần thắng đây?"
"Chờ chúng ta giết ngươi, vẫn có thể lấy được giải dược ở trên tay của ngươi!"
Doãn Bách Xuyên vừa nói ra lời kia, mọi người thế mới biết, hóa ra người áo đen này tên là Hạ Hầu Phương, là Đại hộ pháp của Dược Vương tông.
Ngay sau đó, những tên đệ tử kia trước đó đầu nhập vào Hạ Hầu Phương nghe được lời này của Doãn Bách Xuyên thì vẻ mặt không thể không biến đổi.
Hoàn toàn chính xác, coi như Hạ Hầu Phương có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy một địch trăm hay sao?
Không nghĩ tới, Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, "Doãn trang chủ, bản sứ đã dám đến, ngươi cho rằng sẽ không có chuẩn bị gì sao?"
Nói đến đây, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Còn chưa động thủ!"
Giọng nói rơi xuống, một ông lão ở phía sau Doãn Bách Xuyên, ngay lập tức một chưởng vỗ vào trên lưng của Doãn Bách Xuyên!
Rõ ràng là một vị trong bốn Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang!
Ầm!
Doãn Bách Xuyên lại làm sao có thể nghĩ tới, thế mà còn có phản đồ giấu ở bên cạnh hắn, cả người ngay lập tức bị một chưởng này đánh bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
"Tiết Trường Lưu! Ngươi! Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng phản bội bổn trang chủ!"
Người đánh lén Doãn Bách Xuyên đó là Tiết trưởng lão, sau khi một kích thành công, tại lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đã nhanh chóng chui vào trận doanh của người áo đen kia, tuy nhiên trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, "Doãn trang chủ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Diệp tiểu tử kia khẳng định không trông cậy vào được, vì mạng sống, ta cũng chỉ có thể làm như vậy! Thật xin lỗi a!"
Những tên đệ tử của Tiêu Dao sơn trang trước đó còn đang quan sát, nhìn thấy bốn đại trưởng lão thì đã có ba người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương mà Trang chủ Doãn Bách Xuyên lại bị đánh lén trọng thương, lập tức biết đại thế đã mất, nên cũng thi nhau chạy sang trận doanh của Hạ Hầu Phương.
Chớp mắt một cái, bên của Doãn Bách Xuyên chỉ còn lại hai, ba mươi người.
Hạ Hầu Phương cười khặc khặc một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc ý, "Doãn Bách Xuyên, không thể không nói, người làm Trang chủ như ngươi thật đúng là đủ thất bại a!"
"Bây giờ ngươi còn muốn chống lại sao?"
Vẻ mặt của Doãn Bách Xuyên trở nên trắng bệch vô cùng, "Được làm vua thua làm giặc! Chuyện này không có gì phải bàn! Tuy nhiên ta cũng không hối hận đã làm như thế, ít ra hôm nay ta cũng có thể chân chính được làm người mà không phải làm một tên nô tài cho người khác!"
Dừng lại một chút, Doãn Bách Xuyên liếc mắt nhìn về phía hai ba mươi người phía sau kia, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một vị Đại trưởng lão cuối cùng trong bốn vị, thở dài một hơi nói:
"Khương trưởng lão, đại thế đã mất! Ngươi mang theo các huynh đệ cũng đi qua đi! Một mình ta chết là đủ, cần gì phải chôn cùng một chỗ với ta?"
Không nghĩ tới, Khương trưởng lão kia lại tiến lên một tay đỡ lấy Doãn Bách Xuyên, lập tức trừng hai mắt một cái, cất cao giọng nói:
"Trang chủ ngươi đây là nói cái gì vậy? Nam nhi đại trượng phu làm đỉnh thiên lập địa! Thà chết đứng chứ tuyệt không sống quỳ!"
"Chúng ta đã tham sống sợ chết nhiều năm như thế, sống mà không có tôn nghiêm như thế, còn không bằng sảng khoái làm một vố lớn! Khương mỗ ta thì có gì phải sợ?"
Hai ba mươi người phía sau kia cũng bị lời nói này của Khương trưởng lão làm bốc cháy lên cảm xúc mạnh mẽ, thi nhau hô to lên, "Làm một vố lớn! Có gì mà phải sợ!"
Mà đệ tử Tiêu Dao sơn trang phía bên Hạ Hầu Phương thì hiện ra vẻ mặt hổ thẹn.
"Hừ!"
Hạ Hầu Phương hừ lạnh một tiếng, "Một đám không biết sống chết! Các ngươi đã muốn chết như vậy, vậy bản sứ hôm nay sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Nói xong, hai tay của Hạ Hầu Phương bỗng nhiên nhấc lên.
Oanh!
Một cỗ khí thế cường hãn vô song ngập trời, từ trên người Hạ Hầu Phương đột nhiện bạo phát ra!
Sau đó, theo một tiếng long ngâm vang lên, ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương kia thế mà đột nhiên hiện ra bóng mờ của một con rồng khổng lồ màu đen!
Doãn Bách Xuyên thấy vậy, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, "Đây chẳng lẽ là...Long hồn sao?"
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức bị cỗ khí thế cường đại này chấn cho liên tục lùi lại, ngay cả ba vị Đại trưởng lão của Tiêu Dao sơn trang ở bên cạnh cũng không thể không hiện ra vẻ mặt chấn kinh, đồng thời trong lòng âm thần kêu may mắn, còn may không đối địch với người này!
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một tiếng, cả người thế mà treo lơ lửng ở giữa trời, giống như thiên thần hàng thế, " Nếu như không phải tông môn còn cần nhân thủ đến bồi dưỡng dược liệu, bản sứ sớm đã giế t chết sạch sành sanh mấy kẻ phàm nhân đê hèn các ngươi! Cần gì phải nói nhảm với các ngươi nhiều như vậy?"
"Hôm nay, bản sứ để cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là lực lượng của Tiên Nhân!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương đột nhiên chỉ xuống phái dưới!
Oanh!
Con rồng khổng lồ màu đen kia lập tức đánh về phía Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão ở phía dưới!
Hai người vội vàng vận lên công lực ra sức ngăn cản.
Ầm! Ầm!
Ngay lập tức hai người lại bị con rồng khổng lồ kia đụng bay ra ngoài, ngay cả đan phòng ở một bên cũng bị đâm phá hủy hơn nửa!
"Phốc!"
Ngay lập tức Doãn Bách Xuyên phun thêm ra một ngụm máu tươi, đồng thời mặt mũi tràn đầy kinh hãi, nhịn không được thất thanh nói:
"Kim Đan! Ngươi thế mà đã đạt tới cảnh giới Kim Đan!"
"Khặc khặc!"
Hạ Hầu Phương cười lạnh lùng một lần nữa, "Không tệ lắm! Ngươi thế mà còn biết được cảnh giới Kim Đan! Đáng tiếc ngươi nói sai, bản hộ pháp bây giờ mới chỉ là nửa bước Kim Đan mà thôi!"
"Tuy nhiên, đối phó với bầy kiến cỏ như các ngươi thì thừa sức!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương chậm rãi giơ cánh tay lên lần nữa, muốn trực tiếp giế t chết mấy người Doãn Bách Xuyên..
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột đột nhiên vang lên, "Trong cuộc đời này lão tử ghét nhất là người khác quấy rầy ta luyện đan!"
Giọng nói vừa rơi xuống, cửa lớn của đan phòng luôn đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Sau đó, một thiếu niên gầy yếu chậm rãi từ bên trong đi ra, giống như không nhìn thấy trước mắt đang xảy ra một trận đại chiến, trực tiếp đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Phương đang còn ở trên không trung, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Vừa rồi chính là ngươi phá vỡ phòng mà ta ở trong phải không? Nói, ngươi muốn chết như thế nào?"