Thần Đế Trọng Sinh

Chương 601: Xung đột



Sau khi tam thiếu gia của Thiên Hải ngồi xuống, toàn bộ những người trên bàn chính trung tâm rõ ràng cảm thấy áp lực, từng người tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, đồng thời trong lòng đối với năng lực của Dương Chi Phàm cũng có một cái nhận biết khắc sâu.

Trước đó, bọn họ coi Dương Chi Phàm mặc dù là cậu ấm đỉnh cấp tỉnh Đông Giang, nhưng dù sao bây giờ ở trên tỉnh Thiên Nam, thế lực của Dương gia chỉ sợ ngoài tầm tay với, tuy rằng mặt ngoài khách khách khí khí với hắn, trong lòng cũng không có quá coi trọng hắn.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn vậy mà có thể mời được ba cậu ấm đỉnh cấp tại thành phố Thiên Hải tới nơi này.

Điều này để bọn hắn không thể không một lần nữa nhìn kỹ, sức nặng của Dương Chi Phàm.

Dương Chi Phàm để vẻ mặt cách nhìn của mọi người vào trong mắt, biết đã trấn trụ mọi người, khóe miệng không thể không mỉm cười, đứng dậy, nói:

"Các vị, hôm nay là sinh như thầy Lưu, tất cả chúng ta trước kính thầy Lưu một ly rượu, có được không?"

Mọi người ầm vang kêu hay, thi nhau giơ ly rượu trong tay lên.

Lưu Truyền Minh lập tức được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng dậy, liên tục nói cám ơn, "Cảm ơn mọi người! Cảm ơn bạn Dương Chi Phàm! Thầy uống trước rồi nói!"

Nói xong Lưu Truyền Minh ngửa đầu lên, đã uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ.

Sau đó, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Dương Chi Phàm mạnh vì gạo bạo vì tiền, trò chuyện vui vẻ với tam thiếu của thành phố Thiên Hải, điều động toàn bộ bầu không khí của bữa tiệc, nghiễm nhiên một bộ tư thái của nhân vật chính.

Ngay cả Lưu Truyền Minh người này trên danh nghĩa là nhân vật chính cũng chỉ có thể ở một bên vâng vâng xưng phải, rồi lại không dám có một chút vẻ không vui nào.

Bỗng nhiên, rượu đến lúc này, Giang thiếu một trong tam thiếu của thành phố Thiên Hải mở miệng nói:

"Dương thiếu gia, nghe nói trong số sinh viên mới của khoa Công nghệ Sinh học của các ngươi, có một người tên là Diệp Trần đã theo đuổi tới tay thiên kim của Tiêu Thiên Tá nhà giàu nhất tỉnh Quảng Nam, không biết là vị nào, có thể cho ta mở mang kiến thức một chút có được hay không?"

Dương Chi Phàm lúc này đã uống nhiều rượu, tại những lời nịnh bợ thổi phồng của mọi người, có chút lâng lâng, lập tức chỉ vào Diệp Trần ở trong một góc nói:

"Chính là hắn, hắn chính là Diệp Trần!"

Tam thiếu gia của thành phố Thiên Hải không thể không liếc nhau một cái, trong đôi mắt thi nhau hiện lên vẻ coi thường.

Từ chỗ ngồi của Diệp Trần đến xem, rõ ràng không có địa vị cao trong khoa Công nghệ Sinh học, hơn nữa chính hắn dường như cũng chấp nhận điểm này, bằng không nếu như đổi thành ba người bọn họ, bị người coi thường như thế sớm đã rời khỏi đây, há lại sẽ ngồi vững như bàn thạch ở chỗ này?

"Hóa ra chính là hắn a! Nhìn qua cũng không có chỗ hơn người nào đi!"

"Xem ra vị ánh mắt của vị Tiêu hoa khôi kia thực sự không tốt một chút nào!"

"Đáng tiếc a! Một bông hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu a!"

...

Ba người giễu cợt không chút kiêng kỵ nào, hơn nữa còn cố ý nói to hơn rất nhiều.

Diệp Trần giống như không có nghe được, vẫn đang ngồi ở trong góc đó tự mình từ từ thưởng thức rượu đỏ.

Ngược lại là Lý Hổ ở một bên nghe không nổi nữa, đột nhiên đứng dậy, "Các ngươi nói bậy bạ cái gì? Ta thấy các ngươi rõ ràng chính là ghen ghét đố kỵ với người khác a!"

Tam thiếu gia của thành phố Thiên Hải nghe được điều này thì ngay lập tức cả ba đột nhiên đứng lên, "Chúng ta đường đường là tam thiếu thành phố Thiên Hải, muốn cô gái xinh đẹp nào chẳng được, chúng ta cần gì phải đi ghen ghét với những loại người người nghèo ti tiện như các ngươi?"

"Thằng béo chết bầm! Con mẹ nhà nó mày nghĩ mày là ai a? Cũng dám nói với chúng ta như vậy?"

Lý Hổ nhất thời xung động, đứng lên, vốn là còn có chút hối hận, thế nhưng nghe được lời này của đối phương thì lập tức cũng không nhịn được nữa.

Bình sinh hắn hận nhất bị người khác gọi hắn là thằng béo chết bầm, mặc kệ là ai gọi hắn như vậy, hắn chính là cược cả tính mạng của mình cũng phải chơi với người kia một trận!

"Tao là ông Lý Hổ của ngươi đây, mày muốn thế nào?"

Lý Hổ trực tiếp vỗ bàn một cái, uy phong lẫm liệt nói.

Tam thiếu gia của thành phố Thiên Hải đầu tiên là sửng sốt bởi tính khí nóng nẩy của Lý Hổ, sau đó thì thi nhau giận dữ:

"Được mày được lắm! Mày rất ngông cuồng a!"

"Ta xem ra mày là không biết chữ "Chết" viết như thế nào!"

"Thằng béo chết bầm! Mày cũng dám đối nghịch với chúng tao, có tin bản thiếu hôm nay để cho mày không đi ra khỏi cái nhà hàng này được không?"

...

Mắt thấy hai bên càng náo càng hung, toàn bộ phòng tiệc lập tức cũng xao động.

Mọi người hiển nhiên cũng đều không nghĩ tới, Lý Hổ bình thường vẫn luôn đáng yêu như vậy, vậy mà đột nhiên lại nổi bão, dám khiêu chiến tam đại thiếu gia trước mặt mọi người!

Lưu Truyền Minh mặc dù là giáo viên duy nhất có mặt tại hiện trường, thế nhưng đối mặt với tam thiếu thành phố Thiên Hải có tiếng tăm lừng lẫy, hắn căn bản không dám xen vào.

Mà Dương Chi Phàm thì hai mắt khẽ híp lại một cái, cũng không có mở miệng ngăn cản, ngược lại đang âm thầm quan sát đến cử động của Diệp Trần.

Trực giác của hắn nói với chính hắn, người bạn học này tuyệt đối không đơn giản, thế nhưng lúc trước hắn đã từng phái người đi điều tra, lại không thu hoạch được gì, cho nên trong lòng hết sức tò mò, đối mặt cảnh tượng trước mắt Diệp Trần sẽ xử lý như thế nào?

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, hắn lại thất vọng, Diệp Trần từ đầu tới cuối ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, giống như là không có nghe được hai bên đang cãi nhau.

Lúc này, lại là Đảo Uyển Thanh bỗng nhiên đứng lên, "Mấy vị, hôm nay là tiệc rượu sinh nhật của thầy Lưu, còn xin mấy vị bớt tranh cái đi! không cần bởi vì một chút chuyện nhỏ mà làm mất đi hứng thú của mọi người!"

Cô ta vốn định khuyên hai bên dừng tay, đáng tiếc tam đại thiếu lúc này đang nổi nóng, làm sao có thể nghe vào lời khuyên này?

"Ngươi thì tính là thứ gì? Cũng dứng dạy cho chúng ta phải làm việc như thế nào?"

Vương thiếu kia trừng mắt liếc Đào Uyển Thanh, trực tiếp khiển trách.

Mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên không nghĩ tới, tam đại thiếu vậy mà không nể mặt Đào Uyển Thanh một chút nào!

Đôi mắt đẹp của Đạo Uyển Thanh lập tức trừng một cái, tức giận đến phổi cũng muốn nổ, bộn ngực đầy đặn, nâng lên hạ xuống giống như lúc nào cũng có thể làm cho bộ quần áo dạ hội trên người căng rách toạc ra.

Mắt thấy Đào Uyển Thanh cũng sắp nổi giận, Dương Chi Phàm ở một bên tự nhiên không cách nào tiếp tục ngồi yên không để ý tới nữa, lập tức đứng dậy, một mặt không vui nói:

"Vương thiêu! Ngươi quá mức a! Ý tứ của Uyển Thanh là ân oán trước đó của các ngươi hoàn toàn có thể đi ra ngoài giải quyết, ở chỗ này cũng không thuận tiện động thủ!"

"Ta không phải..."

Đào Uyển Thanh muốn mở miệng giải thích, lại bị Dương Chi Phàm mạnh mẽ kéo trở về chỗ ngồi.

Ba người Thiên Hải nghe được lời này của Dương Chi Phàm cũng không thể không liếc nhau một cái, "Chi Phàm lão đệ nói có lý, anh em chúng ta liền cho ngươi mặt mũi này!"

Nói xong, ba người lại nhìn về phía Lý Hổ, "Thằng béo chết bầm kia, chúng ta đi ra bên ngoài nhà hàng giải quyết, ngươi dám không?"

Lý Hổ bị đối phương mở miệng một tiếng thằng béo chết bầm, cứ gọi là lửa giận ngút trời, thế nhưng hắn cũng biết, đối phương mỗi một tên đều không dễ chọc, trong lúc nhất thời rất là do dự.

Đúng lúc này, Diệp Trần bỗng nhiên đứng lên, vỗ vỗ đầu vai của hắn, nói:

"Người ta đều đã nói ra rồi, chnugs ta cũng không thể sợ, đi! Ra ngoài gặp bọn họ một chút!"

Nói xong, Diệp Trần dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

Lý Hổ nghe được lời này của Diệp Trần thì tinh thần ngay lập tức cảm thấy phấn chấn, ngay cả chính hắn cũng không nói lên được vì sao lại vậy, chính là mơ hồ cảm nhận được chỉ cần ở bên cạnh Diệp Trần thì hắn tuyệt đối không sợ bất luận kẻ nào, thế là cũng bước nhanh đi theo.

Đường Uy và Trần Đông cũng không do dự, cũng đi theo phía sau.

Tam thiếu thành phố Thiên Hải thấy thế thì đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt thi nhau hiện ra vẻ đùa cợt, "Được được được! Không nghĩ tới, thật là có người có can đảm dám khiêu khích uy nghiêm tam thiếu Thiên Hải chúng ta!"

"Không phế cái thằng béo chết bầm này, bản thiếu sau này viết ngược tên lại."

"Đi! Ra ngoài làm thịt hắn!"

Ba người cũng hừng hừng khí thế vội vàng đi theo ra ngoài.

Rầm rầm!

Mọi người ở đây, có rất nhiều người cũng hết sức tò mò, thế là cũng thi nhau đi theo ra ngoài, ngay cả Dương Chi Phàm hơi do dự một lát cũng đuổi theo.

Mọi người còn lại thấy thế thì lập tức cũng không ở lại được nữa, thế là tất cả đều thi nhau rời khỏi phòng tiệc, duy chỉ còn có một mình Lưu Truyền Minh ngồi lại ở đó, tỏ rõ vẻ buồn bực, mặt giống như bị ai đó ném cục cứt trâu vào.

P/S: Ta thích nào...chương 1...