Thần Đế Trọng Sinh

Chương 70: Người Diệp gia tới!



Diệp Trần nhướng mày,

"Tôi đã đưa cho cô giải dược, chỉ cần cô sử dụng đúng hạn, độc tính của Tam Thi thần đan tự nhiên có thể giải trừ toàn bộ, cô còn muốn phương thuốc làm cái gì?"

Mân Côi buồn bã nói:

"Bên trong tổ chức sát thủ kia của chúng ta, tất cả đều bọ Mục Thiên Hoa dùng Tam Thi thần đan khống chế, thật ra thì có rất nhiều người không muốn làm sát thủ, cho nên tôi muốn giúp bọn họ một chút..."

Diệp Trần lập tức giật mình.

Nhớ kỹ kiếp trước, hắn và Mân Côi sau khi vụng trộm bí mật nghiên cứu ra thuốc giải Tam Thi thần đan, vốn có thể cùng nhau chạy trốn, như bởi vì tâm địa của Mân Côi quá thiện lương, vậy mà nói cho tất cả mọi người về phương thuốc giải dược của Tam Thi thần đan, từ đó làm số lượng sát thủ trong Huyết Ảnh Thiên Phạt bỏ chạy mất, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu về sau Mục Thiên Hoa luôn đối với hai người bọn hắn không ngừng đuổi theo truy sát.

"Vậy cô có biết, nếu cô làm như vậy, Mục Thiên Hoa chắc chắn sẽ không buông tha cô! Cô có thể đi một mình, tội gì phải đi mạo hiểm lớn như vậy?"

Diệp Trần muốn khuyên Mân Côi từ bỏ ý nghĩ này đi.

Thế nhưng, Mân Côi cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng vẻ mặt kiên định nói:

"Tôi vẫn muốn giúp bọn họ! Hơn nữa tôi sẽ làm việc cẩn thận, cố gắng không để cho Mục Thiên Hoa phát hiện!"

Diệp Trần biết tính cách của cô ấy, một khi đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ kiên trì tới cùng, không thể không lắc đầu, nói:

"Được a! Tôi có thể cho cô phương thuốc giải độc, thế nhưng tôi có một cái điều kiện!"

Mân Côi lập tức mừng rỡ, vội vàng nói:

"Điều kiện gì? Anh nói!"

Diệp Trần nói:

"Tôi muốn biết hành động ám sát lần này của mấy người cô, cố chủ là ai?"

Mân Côi không có chút gì do dự, liền nói ngay:

"Coi như anh không hỏi, tôi cũng sẽ nói cho anh biết, thế nhưng, quyền hạn của tôi không đủ, chỉ biết cố chủ chắc là người của Mạc gia ở thành phố Thiên Hải!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý,

"Được rồi, tôi đã biết là ai!"

...

Rất nhanh, hai người tiến vào trong biệt thự,

Diệp Trần viết phương thuốc giải độc của Tam Thi thần đan ở trên một trang giấy, thuận tiện ở đằng sau còn viết xuống số điện thoại của mình, đưa cho Mân Côi nói:

"Nếu như sau này gặp được rắc rối gì mà không giải quyết được, có thể gọi số điện thoại này, đương nhiên, tôi không bảm đảm chắc chắn có thể nhận cuộc gọi đến!"

Mân Côi tiếp nhận tờ giấy kia, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ mặt khác thường, buồn bã nói:

"Cũng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy chúng ta giống như đã quen biết rất nhiều năm..."

Diệp Trần nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ của Mân Côi, với ánh mắt oán giận kia, trong lòng không thể không rung động một chút, vội vàng cười ha ha một tiếng, che giấu nói:

"Có lẽ kiếp trước chúng ta có duyên đi!"

Mân Côi chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, mỉm cười khiến cả khuôn mặt hiện ra vẻ xinh đẹp động lòng người, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

"Có lẽ thật là như vậy chứ..."

...

Sau khi Mân Côi rời khỏi, lúc này bầu trời cũng hoàn toàn mờ xuống, Diệp Trần nghĩ lúc này Tô Lam chắc cũng sắp về nhà, vậy là rời khỏi biệt thự, trực tiếp trở về quán cơm Tô thị.

Diệp Trần đoán trước, Tô Lam khẳng định sẽ truy vấn mọi việc xảy ra trong khu thương mại thời trang ngày hôm nay, cho nên trên đường đã nghĩ kỹ lý do để ứng đối.

Tuy nhiên, khi hắn trở lại quán cơm Tô thị, lại phát hiện không khí xung quanh quán cơm có chút kỳ lạ.

Thần niệm đảo qua một cái, Diệp Trần lập tức cực kỳ hoảng sợ,

Bởi vì những vệ sĩ của Đường gia đang ẩn náu ở trong bóng tối xung quanh kia, thế mà tất cả đều bị người đánh cho ngất xỉu!

Mà lúc này trong quán ăn, ngoại trừ Tô Lam ra, vậy mà cón có ba đạo khí tức xa lạ, thậm chí một người trong đó, rõ ràng có cảnh giới tông sư Hóa Kình!

"Không được! Chẳng lẽ Mạc Trường Vân không giết được ta, lại mời vị tông sư Hóa Kình trong gia tộc hắn tới hay sao?"

Phải biết, tông sư Hóa Kình cũng không phải rau cải trắng, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Trần lại phát hiện, ba đạo khí tức xa lạ này, dường như cũng không có sát ý, lúc này đang ngồi cũng bàn với Tô Lam, dường như là đang trao đổi chuyện gì đó.

Nhưng Diệp Trần vẫn bước nhanh đi vào quán cơm, đi tới bên cạnh Tô Lam.

"Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?"

Ba người trong quán kia, một ông già, một người đàn ông trung niên, còn có một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi.

Nhìn thấy Diệp Trần tiến đến, bốn người cùng đứng lên, Tô Lam nói:

"Tiểu Trần, cháu tới đúng lúc, bọn họ là người nhà của cháu, đặc biệt từ kinh đô chạy tới tìm cháu!"

"Người nhà? Kinh đô?"

Diệp Trần nhíu mày,

"Các ngươi là người của Diệp gia ở kinh đô? Là ai phái các ngươi tới? Diệp Vô Thương? Hay là Diệp Thiên Ca?"

Diệp Vô Thương là anh trai cùng cha khác mẹ với Diệp Trần, mà Diệp Thiên Ca, thì chính là cha đẻ của Diệp Trần, nhân vật thiên tài của Diệp gia trăm năm qua mới xuất hiện, bây giờ cho dù phóng tầm mắt tòn bộ nước Hoa Hạ, cũng là người có quyền thế nhất!

"Làm càn! Cũng dám gọi thẳng tên của cha ngươi! Thực sự là đại nghịch bất đạo!"

Người đàn ông trung niên kia vỗ bàn một cái, trực tiếp giận dữ mắng mỏ đối với Diệp Trần.

Diệp Trần cười lạnh,

"Cha? Từ lúc hắn vứt bỏ mẹ của ta trở đi, ta cũng đã không có người cha! Thừa dịp ta bây giờ còn chưa có nổi giận, cút nhanh lên!"

Vẻ mặt ba người đều biến đổi, nam thanh niên kia là người đầu tiên ngồi không yên,

"Khẩu khí thật lớn! Tuy nói ngươi là con trai của chú Thiên Ca của ta, nhưng dù sao cũng chỉ là một người con riêng, cũng dám bất kính với cha ta và ông Mộ Dung như thế, ta làm anh họ của ngươi, hôm nay thay chú Thiên Ca, dạy dỗ ngươi thật tốt!"

Nam thanh niên kia nói xong, trực tiếp bước ra một bước, giống như mãnh hổ hạ sơn, đồng thời bàn tay hướng về trên đầu của Diệp Trần chộp tới, nhìn như mềm mại, dường như không có chút lực đạo nào, kỳ thực uy lực cực mạnh, đủ để khai sơn phá thạch!

Rất rõ ràng, nam thanh niên này tuy rằng tuổi tác so với Diệp Trần không lớn hơn mấy tuổi, cũng đã là cao thủ võ đạo hiếm thấy, so với Ba Mắt trước đây không lâu Diệp Trần ở nhà hàng Diễm Dương một chưởng đập chết, còn phải mạnh hơn một đường!

Đáng tiếc, người hắn đối mặt lại là Diệp Trần, chút tu vi đó cũng không đáng chú ý chút nào.

"Oanh!"

Bàn tay của nam than niên đâọ xuống ở trên vai Diệp Trần.

"Vô Minh! Chớ có đả thương..."

Người đàn ông trung niên kia vốn định nhắc nhở thanh niên kia hạ thủ lưu tình, tuy nhiên hắn còn chưa nói xong, nam thanh niên kia đã bắn ra ngoài! Lăn ra khỏi quán cơm tới trên đường cái.

"Cái gì!"

Người đàn ông trung niên vào lão già kia, sắc mặc cùng nhau thay đổi lớn,

Thực lực của Diệp Vô Minh, bọn họ hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, tuy rằng ở trong thế hệ trẻ tuổi của Diệp gia không coi là mạnh nhất, nhưng cũng là thiên tài võ đạo hiếm thấy, cho dù đối mặt với võ giả Ám Kình đỉnh phong cũng có sức đánh một trận, bây giờ lại là đòn đánh phù đầu, thế mà bị Diệp Trần tùy ý đánh bay ra ngoài?

"Trên tư liệu không phải nói, hắn chỉ là một tên học sinh cấp ba bình thường, chưa hề tập luyện võ công sao? Chẳng lẽ tư liệu có vấn đề?"

"Khá lắm! Khó trách dám ngông cuồng như vậy, hóa ra thực sự có bản lĩnh, để cho ta tới thử tu vi của ngươi một chút!"

Người đàn ông trung niên hét lớn một tiếng, cũng đưa tay hướng Diệp Trần chộp tới,

Thở ra!

Gió thổi ào ào! Khí thế hào hùng!

Tu vi của người đàn ông trung niên này, vậy mà so với nam thanh niên trước đó còn cường đại hơn rất nhiều!

Đáng tiếc, vẫn như cũ ngay cả tư cách để Diệp Trần động thủ đều không có, trực tiếp tiện tay vung lên,

"Ầm!"

Người đàn ông trung niên kia còn chưa tới trước mặt Diệp Trần, đã cảm thấy chính mình giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trức tiếp bắn ra ngoài.

Giải quyết hai người này dễ như trở bàn tay, Diệp Trần nhìn về lão già cuối cùng có cảnh giới tông sư Hóa Kình kia, thản nhiên nói:

"Ngươi là từ mình ra ngoài? Hay là để ta ném ngươi ra ngoài?"