Thần Đế Trọng Sinh

Chương 775: C775



Bọn họ nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, thế nhưng là làm sao cũng không nghĩ tới, đường đường là đại trưởng lão của Minh gia, thế mà được tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh này hành hạ thành chó chết!

Hơn nữa chuyện vừa xảy ra mới đây quả thực quá nhanh, ngay cả Kim lão và vị Hỏa Vân thiên quân của Vạn Sát môn kia trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Chờ bọn hắn lấy lại tinh thần thì đại trưởng lão của Minh gia đã giống như con chó chết, xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn bị phế sạch.

Còn về đại công tử Minh Thương Sơn kia nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của mình bị Diệp Trần dễ dàng bạo ngược, cả người đều nhanh muốn sụp đổ, "Đây không có khả năng! Điều này sao có thể? Làm sao có thể?"

Sau khi Minh Thương Sơn thì thào một thôi một hồi, lúc này mới ý thức được tình cảnh của chính mình vào lúc này, vội vàng lộn nhào đi tới trước mặt Hỏa Vân thiên quân, "Hỏa Vân tiền bối! Ngài thế nhưng là đã thu tiền của ta, ngài phải cứu ta a!"

Nói đùa, đối phương ngay cả đại trưởng lão cũng có thể bạo ngược dễ dàng như vậy, giết hắn còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng sao?

Hỏa Vân thiên quân nhìn qua Minh Thương Sơn đau khổ cầu khẩn trước mắt, lại nhìn liếc mắt về phía đại trưởng lão của Minh gia ở nơi xa giống như bùn nhão, còn có Diệp Trần kia một mặt nhẹ như mây gió, khóe miệng không thể không có chút co lại, trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng kiêng dè.

Đến lúc này rồi, hắn nơi nào còn dám coi thường người trẻ tuổi mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn này nữa?

Thậm chí, hắn có một loại cảm giác, người trẻ tuổi lộ ra thần bí trước mắt này, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều chứ không phải chỉ có như vậy!

Tuy rằng lý trí của hắn nói với bản thân, loại ý nghĩ này rất hoang đường, đối phương chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tứ trọng, lợi hại hơn nữa lại có thể lợi hại đến nơi nào?

Nhưng trực giác của hắn lại nói với chính mình rằng, người trẻ tuổi trước mặt này không thể trêu chọc!


Danh dự của Vạn Sát môn mặc dù rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng cái mạng già này của mình.

Vừa nghĩ đến đây, Hỏa Vân thiên quân trực tiếp một cước đá văng Minh Thương Sơn sang một bên, cười lạnh, nói:

"Đại công tử, thực sự thật có lỗi! Tin tức mà ngươi cung cấp dường như không quá chuẩn xác, nhiệm vụ lần này độ khó quá lớn, Vạn Sát môn chúng ta quyết định hủy bỏ nhiệm vụ lần này! Rút lui!"

Quẳng xuống câu nói này, Hỏa Vân thiên quân quay người liền đi, đám sát thủ còn lại của Vạn Sát môn sớm đã bị cảnh tượng Diệp Trần trước đó lấy đại trưởng lão Minh gia làm quả cầu chơi trò chơi tâng cầu qua lại trước đó mà sợ tới mức choáng váng, bây giờ nhìn thấy lão đại nhà mình cũng đi, bọn họ nơi nào còn dám ở lại lâu, thế là tất cả đều vội vàng chạy theo.

Minh Thương Sơn lập tức trợn tròn mắt, sửng sốt sau một lát, quay người co cẳng liền muốn chạy trốn.

Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ dễ dàng buông tha hắn?

"Để ngươi đi rồi sao? Quay trở lại đây cho ta!"

Đám người Vạn Sát môn nghe thấy câu nói này của Diệp Trần thì tưởng nói với bọn họ cho nên sợ mất mật càng chạy nhanh hơn tạo thành một làn khói trên đường, những nơi đi qua giống như tung ra một quả lựu đạn khói trong game PUBG.

Diệp Trần thuận tay trảo một cái,

Hô!


Minh Thương Sơn chỉ có thực lực cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nơi nào có sức lực để mà chống lại, cả người hoàn toàn không theo sự điều khiển của chính mình mà bị Diệp Trần kéo trở lại.

"Thương Tầm, giết hắn!"

Diệp Trần bắt Minh Thương Sơn về, trực tiếp ném đến trước mặt Minh Thương Tầm, nhàn nhạt ra lệnh.

"Ta..."

Minh Thương Tầm lập tức có chút không biết làm sao, cho dù Minh Thương Tầm cực hận người ca ca này của chính mình, nhưng Minh Thương Tầm lúc này còn chưa có trưởng thành như Minh Đế ở kiếp trước, chỉ là một tiểu nữ hài đáng yêu tươi tắn, để nàng ta ra tay giết ca ca của mình, nàng ta thật là có chút làm không được.

Minh Thương Sơn kia dường như cũng nhìn ra điểm này, sâu trong đối mắt vốn đã hiện lên vẻ tuyệt vọng thì một lần nữa dấy lên hy vọng, lập tức nằm rạp trên mặt đất liều mạng dập đầu, "Muội muội tốt, ta sai rồi! Ta thật biết ta sai rồi! Van cầu ngươi, đừng có giết ta! Ta thề, sau này không tranh đoạt vị trí gia chủ với ngươi nữa, ta thế nhưng là ca ca của ngươi a! Ngươi tha cho ta lần này đi!..."

Minh Thương Tầm thấy cảnh này, trên gương mặt xinh đẹp vốn đã hiện ra vẻ không đành lòng thì lập tức càng thêm không đành lòng, không thể không nhìn về phía Diệp Trần ở một bên, thấp giọng nói:

"Diệp tiên sinh, tuy rằng hắn không phải người tốt lành gì, nhưng dù sao cũng là ca ca của ta, nếu không thì tha cho hắn một lần đi..."

Diệp Trần lập tức nhướng mày, vốn là muốn thuận tay một chưởng trực tiếp kết liễu Minh Thương Sơn, tuy nhiên hắn lại suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc này nếu như chính mình giết Minh Thương Sơn, Minh Thương Tầm ngoài miệng không trách nhưng trong lòng chỉ sợ ít nhiều sẽ có chút oán khí, nha đầu này tuổi còn rất trẻ, căn bản không biết lòng người hiểm ác, chẳng bằng lợi dụng Minh Thương Sơn này cho nàng học một khóa thật tốt.

"Thôi được, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, chỉ là hy vọng ngươi không nên hối hận!"


Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Minh Thương Sơn ở trên mặt đất, không nói thêm gì nữa.

Minh Thương Sơn vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Diệp Trần lại dễ nói chuyện như vậy, lập tức vô cùng vui mừng, vội vàng dập đầu, lại phát thề độc, thế nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện ra vẻ vô cùng âm độc.

Minh Thương Tầm không phát giác được một chút nào, người ca ca này của mình căn bản chính là không hết lòng gian, còn tưởng rằng hắn thật sẽ sửa đổi, khoát tay áo nói:

"Minh Thương Sơn, chuyện ngày hôm nay, ta có thể coi như chưa từng xảy ra cái gì, sau này hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, hy vọng ngươi đừng tiếp tục tới trêu chọc ta, mang theo người của ngươi đi đi!"

"Vâng vâng vâng! Muội muội tốt, ngươi yên tâm, sau này ta cũng không dám nữa!"

Minh Thương Sơn như được đại xa, lập tức lộn nhào, mang theo đám thủ hạ kia của hán tè ra quần chạy vội đi.

Minh Thương Sơn vừa đi, thế là chỉ còn lại Kim lão và mấy tên hộ vệ cùng đi theo Minh Thương Tầm.

"Thương Tầm tiểu thư, thật xin lỗi!"

Kim lão và một đám hộ vệ, tất cả đều thi nhau cúi thấp đầu, trên mặt của mỗi người đều đầy vẻ xấu hổ.

Bọn họ thân là hộ vệ của Minh Thương Tầm, ở vừa rồi trong lúc nguy cấp vừa rồi vậy mà vứt chủ tử của mình xuống, thực sự có chút không thể nào nói nổi.

"Các ngươi đi đi thôi! Ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy các ngươi!"

Minh Thương Tầm nhàn nhạt liếc qua mấy người, gương mặt xinh đẹp phát lạnh nói.


Nàng ta có thể tiếp nhận được chuyện Minh Thương Sơn muốn giết nàng, dù sao hai người vẫn luôn bất hòa với nhau, nhưng lại không thể chịu đựng được người một nhà phản bội.

"Tiểu thư, chuyện lúc trước xác thực chúng ta làm không đúng! Tuy nhiên người của tam đại gia tộc khác chắc chắn đều đã tiến tới, hãy để cho chúng ta ở lại, tiếp tục bảo vệ ngài đi!"

Kim lão có chút không cam tâm, tiếp tục mở miệng nói.

Hắn là khách khanh trưởng lão của Minh gia, nếu như không thể tranh thủ nhận được sự tha thứ của Minh Thương Tầm, sau này hắn không có cách nào tiếp tục ở lại Minh gia được nữa, chỉ có thể trở thành một tên tán tu đầu đường xó chợ không nơi nương tựa, kết quả này cũng không phải là kết quả mà hắn muốn nhìn thấy.

Tuy nhiên, Minh Thương Tầm không hề bị lay động một chút nào, "Ta nói, ta sau này cũng không muốn nhìn thấy các ngươi!"

Nói xong, Minh Thương Tầm trực tiếp hướng về sâu trong rừng cây đi đến, Diệp Trần cũng không thể không lắc đầu, cũng đi theo.

Theo suy nghĩ của Diệp Trần thì Kim lão và những người này tất nhiên không đáng tha thứ, nhưng cách làm của Minh Thương Tầm rõ ràng còn quá ngây thơ, rất có thể sẽ ép bọn họ chạy về phía bên trận doanh của Minh Thương Sơn.

Hơn nữa, thoát khỏi chuyện lần này, Minh Thương Tầm chắc là đầu tiên trở về Minh gia nói ra những chuyện vừa xảy ra cho phận trưởng bối của gia tộc biết, như vậy mới có thể lấy được quyền chủ động.

Nếu để cho ác nhân Minh Thương Sơn cáo trạng trước, nàng ta đến lúc đó coi như gặp rắc rối!

Tuy nhiên, kết quả này nhưng lại là kết quả mà Diệp Trần muốn xem nhất.

Hắn muốn lợi dụng những người này để cho Minh Thương Tầm thấy rõ ràng lòng người hiểm ác, cho nên không có mở miệng nhắc nhở nha đầu này.

P/S: Chương thứ 5, phi tốc nha =)).