Thần Đế Trọng Sinh

Chương 823: C823



Lúc trước hắn ở tầng tinh vực thứ hai đạt được Hạo Thiên kính, là pháp bảo phòng ngự tinh thần cấp bậc Tiên khí, nếu như được một kiện pháp bảo phòng ngự vật lý cấp bậc Tiên khí, lại thêm thanh Diệt Thế Ma đao loại pháp bảo công kích có thể so với Thần khí này.

Như vậy Diệp Trần ở cả hai công và thủ đều sẽ không có bất luận sơ hở nào!

Chỉ có điều, một khi cho Nhạc Vô Kỵ yêu đan này, hắn sẽ phải mất thời gian hơn, lại đi săn giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng.

Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại một phen, dưới chân Diệp Trần cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Nhạc Vô Kỵ ở một bên.

"Thành giao!"

Nhạc Vô Kỵ lập tức mừng rỡ, hắn trải qua trận chiến kia trước đó, nguyên khí đã đại thương, nếu như không thể lấy được yêu đan, chỉ sợ ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể tiếp tục săn giết Băng Giáp Mãnh Tượng.

Nếu thật là lại phải chậm trễ mấy ngày nữa thì đến lúc đó món ăn nóng chỉ sợ cũng đều lạnh!

Pháp bảo phòng ngự cấp bậc tiên khí tuy rằng cực kỳ trân quý nhưng đối với Thiếu minh chủ Tinh Thần thương minh mà nói thì cũng không tính là đồ vật cao minh gì.

Soạt!

Sau khi Nhạc Vô Kỵ thuận tay vẫy một cái, món thánh y trường bào màu vàng kim trên người hắn lập tức từ trên người hắn thoát ra bay tới trước mặt Diệp Trần.

"Quả nhiên là Tiên khí phòng ngự!"

Diệp Trần đại khái nhìn thoáng qua xác định pháp bảo không có vấn đề thế là thuận tay ném cho Nhạc Vô Kỵ một viên yêu đan, đồng thời khẽ vươn tay, món Thiên Tằm thánh ý kia cũng đã rơi vào trong tay của hắn.

"Diệp huynh đệ, đa tạ thành toàn!"

Nhạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, trực tiếp bóp nát yêu đan sau đó nhanh chóng luyện hóa.


Ầm ầm!

Một đạo lực lượng quy tắc không gian trong nháy mắt bảo phủ khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Nhạc Vô Kỵ vào trong đó:

"Diệp huynh đệ, sau này còn gặp lại!"

Sau khi giọng nói rơi xuống, Nhạc Vô Kỵ chẳng mấy chốc biến mất ở trước mặt Diệp Trần.

Nhạc Vô Kỵ vừa mới biến mất, giọng nói của Lạc Huyền Băng từ phía sau đột nhiên vang lên:

"Ngươi cũng mau luyện hóa yêu đan đi! Không cần để ý đến ta!"

Hóa ra, Lạc Huyền Băng đúng lúc cũng đến, vừa vặn thấy được cảnh tượng Diệp Trần giao dịch với Nhạc Vô Kỵ.

Ở trong suy nghĩ của Lạc Huyền Băng thì viên yêu đan kia vốn Diệp Trần sẽ cho mình, giờ lại cầm lấy đi trao đổi pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ.

Mới đầu, Lạc Huyền Băng rất tức giận, cảm thấy vô cùng tức giận, thế nhưng là nàng ta nghĩ lại, Diệp Trần chẳng những cứu tính mạng của mình, còn giúp mình nhiều như vậy, nàng ta lại có tư cách gì yêu cầu Diệp Trần làm cho mình cái gì đây?

Về tình về lý, yêu đan đều là do một tay Diệp Trần lấy được, không cần biết Diệp Trần xử lý như thế nào đều không có quan hệ gì tới Lạc Huyền Băng nàng!

Trong lòng Lạc Băng Huyền nghĩ như vậy, coi như đáy lòng lại cảm thấy rất là mất mát, thậm chó còn có một chút đau lòng.

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Lạc Huyền Băng sẽ xuất hiện ở chỗ này, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới trước mặt của nàng, trực tiếp nhét một viên yêu đan cuối cùng vào trong tay Lạc Huyền Băng, cười nói:

"Huyền Băng, viên yêu đan này thế nhưng là ta đặc biệt để lại cho ngươi!"

Lạc Huyền Băng lập tức ngạc nhiên:


"Đặc biệt....để lại cho ta? Vậy...ngươi thì sao?"

Diệp Trần mỉm cười:

"Chỉ là một viên yêu đan mà thôi, ta lại đi giết một con Băng Giáp Mãnh Tượng là được rồi!"

"Bản thân ngươi bây giờ còn đang bị trọng thương, nhanh luyện hóa yêu đan, có lẽ có thể chữa trị thương thế trong cơ thể ngươi!"

"Nhớ kỹ, sau này cũng không được dễ dàng đi tin tưởng người khác như vậy!"

Nói xong lời nói này, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, lần nữa nhảy lên trời cao, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm tung tích của Băng Giáp Mãnh Tượng.

"Ngươi đừng đi..."

Sau khi Lạc Huyền Băng phản ứng lại, muốn mở miệng ngăn cản, đáng tiếc Diệp Trần sớm đã rời khỏi không còn một chút dấu vết, biến mất ở cuối chân trời.

Trọn vẹn sững sờ một lúc lâu, Lạc Huyền Băng mới thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Làm sao lại cứ đi như vậy? Ngươi vẫn không trả lời ta, vì sao phải đối xử tốt với ta như vậy..."

...

Diệp Trần vốn cho rằng, lấy thực lực của hắn hôm nay lại giế t chết một con Băng Giáp Mãnh Tượng, chắc cũng không phải là chuyện rất khó khăn.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra được, chuyện này cũng không có đơn giản như hắn nghĩ!


Lúc hắn truy tìm hơn vạn dặm, cuối cùng ở bên trong sông văng rất xa, tìm được một con Băng Giáp Mãnh Tượng.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị xông lên giế t chết nó:

Ầm ầm!

Ở trên trời cao, đột nhiên có một đạo thần lôi rơi xuống, hơn nữa vậy mà rất chuẩn xác bổ trúng đầu của con Băng Giáp Mãnh Tượng kia!

"Cái này...tình huống này là như thế nào?"

Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy khó hiểu vô cùng kỳ quái:

"Ngao!!!"

Con Băng Giáp Mãnh Tượng kia được thần lôi bổ trúng bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, giống như điên cuồng, phạm vi mấy trăm dặm quanh sông băng đều bởi vì tiếng thét dài kh ủng bố này mà rung chuyển ầm ầm, giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn.

Sau đó, xảy ra cảnh tượng càng thêm quỷ dị!

Trên thân con Băng Giáp Mãnh Tượng kia vậy mà nổi lên một đạo hào quang sáng chói, thậm chí ngay cả thân hình của chính nó vốn đã rất khổng lồ, vậy mà lại cao thêm mấy phần, chẳng những thân hình càng khổng lồ hơn, ngay cả khí tức cũng mạnh hơn trước rất nhiều!

"Đây chẳng lẽ là...Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng? Cái tên này vậy mà...tiến giai rồi?"

Diệp Trần thấy cảnh này thì cả người lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới mơ hồ cảm giác được, dị biến đột nhiên xảy ra này chỉ sợ là nhằm vào hắn mà đến!

"Chẳng lẽ là bởi vì ta dùng yêu đan đổi lấy pháp bảo Tiên khí của Nhạc Vô Kỵ đồng thời đưa yêu đan cho Lạc Huyền Băng, giống như là gian lận, cho nên đây là lực lượng quy tắc ra trừng phạt đối với ta sao?"

Ngay vào lúc Diệp Trần đang ở trong suy nghĩ, con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia đã hoàn thành tiến giai, hai mắt to lớn kia của nó đã đỏ ngầu, nhanh như chớp lao về phía Diệp Trần!

"Má nó!"

Diệp Trần không thể không thốt ra một tiếng chửi tục, lập tức nhanh chóng bay lên, hiểm mà lại hiểm tránh thoát xung kích của Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng!


Băng Giáp Mãnh Tượng sau khi tiến giai thì vô luận là lực lượng hay là tốc độ đều gia tăng lên không chỉ gấp ba lần!

Nói cách khác, con Hoang Kim Băng Giáp Mãnh Tượng trước mắt này tương đương với Diệp Trần cùng lúc đối mặt với sự vây công của ba còn Băng Giáp Mãnh Tượng bình thường!

Tuy nhiên, đây còn chưa có xong!

Sau khi một kích thất bại, Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng lập tức tức giận giơ đôi chân trước lên, hung hăng đạp xuống trên mặt đất!

"Chiến Tranh Tiễn Đạp!"

Đây chính là thiên phú thần thông của Băng Giáp Mãnh Tượng thức tỉnh khi sau khi tiến giai!

Ầm ầm!

Trong phạm vi một trăm dặm xung quanh sông băng trong nháy mắt toàn bộ hóa thành bột mịn!

Lấy Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy ngàn mét lập tức lõm xuống dưới thật sâu.

Đồng thời:

Ông ~~~

Một đạo tinh thần ba động cực kỳ cường hãn từ trên thân của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng này phát ra!

Yêu thú lớn nhỏ trong phạm vi hơn mười dặm vào thời khắc này vậy mà toàn bộ ngốc trệ ngay tại chỗ.

Ngay cả Diệp Trần ở trên không trung, đầu cũng không thể không bỗng nhiên nhoáng một cái, cảm giác thức hải của mình bị công kích bởi một đạo tinh thần ba động, đầu óc trống rỗng!

Cũng may lúc này là Hạo Thiên kính mà trước đó đã được Diệp Trần luyện hóa phát huy tác dụng, lập tức gánh thay Diệp Trần tám thành công kích tinh thần, Diệp Trần trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, thân thể lần nữa bay cao lên, thong dong tránh thoát một lần công kích của con Hoàng Kim Băng Giáp Mãnh Tượng kia.

P/S: Ta thích nào...chương 4