Cô Thôn Trường Đạo

Chương 3: Việt đồ



Nghe Mạc Dược Vân một mực đảm bảo, lão già lại cười ha ha một tiếng:

"Ngươi cho là ta ngốc? Đế vị một khi chưa đổi chủ, không có lệnh của Mạc Thiên Cổ, ai đủ tầm mang ta xuyên qua tầng tầng lớp lớp hộ vệ Cấm cung?"

Mạc Dược Vân thầm mắng một tiếng lão hồ ly, đây là muốn nhìn người đứng sau hắn là ai mà thôi. Nhưng như thế thì sao? Mạc Dược Vân trầm giọng quả quyết:

"Nếu ta lựa chọn phản đế, đương nhiên hậu trường cũng không kém bao nhiêu. Ngươi chỉ cần biết có thể chi phối hoàng thất đến chọn người kế vị, không phải Đại Thừa tướng hay là Đại tướng quân, ai có thể làm được?"

Mạc Dược Vân cũng không che giấu Đại Thừa tướng cùng Đại tướng quân, mấy năm gần đây đế hoàng không lo quốc sự, Đại Thừa tướng cùng Đại tướng quân mới là người thực quyền. Không phải đế hoàng không biết chuyện này, nhưng hắn nói được cái gì?

Lão già nghe đến đây, có chút ý vị cười:

"Vậy thì dễ làm rồi."

...

Cùng lúc này, bên trong hoàng điện, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cầm đến một bản án, rất nhanh lật ra xem.

'Triệu Quân, người Nhật Vực. Năm thứ bốn mươi mốt lịch Thiên Cổ Trường Tồn cố ý xâm nhập Đại Vu Cấm Sơn, làm b·ị t·hương một thị vệ.

Qua khảo, Triệu Quân cấu kết gian thần Vương Tử Trung đến Cấm Sơn làm mộ tặc, quy án nhốt vào Cấm Lao.'

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn có chút nhíu mày, Đại Vu Cấm Sơn là khu lăng mộ nhân vật đỉnh tiêm của Đại Vu, chôn cất chính là chín vị công thần khai quốc cùng các đời đế hoàng, cho nên canh giữ rất nghiêm.

Mộ tặc cả gan đi vào Cấm Sơn cũng không phải là không có, nhưng xét ở thân phận của Triệu Quân, sẽ không vô cớ mà hắn ở tận Nhật Vực lặn lội đến Đại Vu trộm mộ.

Nhất định trong Cấm Sơn có đồ vật Triệu Quân cần.

Mặc dù không biết Triệu Quân tìm cái gì trong Cấm Sơn, dưới con mắt của Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, hắn làm đế hoàng, nhưng rất có thể chính trong Đại Vu có bí mật mà hắn không biết.

Mà bí mật này, rất có thể liên quan đến Dị Bản Bút Lục Cố Sự cùng đồ vật Triệu Quân muốn tìm.

"Tần Âm, đi một chuyến Nhật Vực tra một người gọi Triệu Quân, tiện thể nhìn xem Đại Thường đế quốc."

"Mạc Hùng, tra một chút lai lịch Vương Tử Trung."

"Mạc Sơn, Cao Diễn, các ngươi lần lượt đi Chân Vực, Lạc Vực nhìn một chút Đại Cồ cùng Đại Lạc có cái gì hỗn."

"Hà Thực, ngươi án ngay tại Cấm Sơn, nếu là phát hiện mộ tặc, liền theo dõi."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn ngồi tại hoàng điện điểm lên mấy cái tên cùng mấy đầu việc, kỳ lạ là trong hoàng điện cũng không có người khác, càng không có người nào mở miệng đáp lời, giống như là hắn độc thoại.



Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nói xong liền trả lại bầu không khí rất lặng. Nửa canh giờ sau, hoàng hậu Vũ Nghi xuất hiện trong hoàng điện.

"Vũ Nghi bái kiến đế hoàng, kính chúc đế hoàng an khang."

Vũ Nghi làm một cái động tác thi lễ, mặc dù cũng ngoài sáu mươi tuổi, phong vận vẫn là hơn người.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không có nhìn Vũ Nghi thi lễ, nữ nhân bên cạnh hắn nhiều lắm, nhưng có thể hiểu hắn, Vũ Nghi liền không có bên trong.

Hắn lạnh nhạt: "Thời gian không đợi người, tưởng như già rồi ngươi có thể ở bên cạnh, ngược lại là càng xa cách với ta."

Từ khi nào Vũ Nghi đổi giọng từ thiên cổ trường tồn sang an khang, đúng là Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không thèm để ý. Hắn chỉ tiếc một điều, xen giữa tình thân cùng quyền lực, rất nhiều người đều lựa chọn bỏ xuống thứ đã từng trải qua.

Vũ Nghi cũng là từ tốn nói:

"Thời gian đúng là không đợi, chân bước cũng đã mỏi, hà cớ không dừng lại vẫn muốn đi tiếp? Đế hoàng, ngươi không chấp nhận thực tại có ích gì?"

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn thở dài:

"Ngươi không hiểu. Đế vị cũng không phải cái gì tốt để ngồi, ngồi được là một chuyện, có giữ được hay không mới là vấn đề."

Đây là Mạc Thiên Cổ Trường Tồn nói lời thật lòng, sở dĩ hắn thả nổi triều chính, đó cũng là muốn nhìn trong số mười hai hoàng tử cái nào trong loạn cảnh lấn áp được quần thần, để quần thần vì bản thân phục vụ.

Đáng tiếc, số hoàng tử còn chưa trở mình, Đại Thừa tướng hay là Đại tướng quân đã đoạt quyền về tay, hoàng tử nào muốn ngồi đế vị, đều phải xem sắc mặt của bọn hắn.

Cái này còn gọi là đế vương? Đại Thừa tướng, Đại tướng quân có thể đưa một người ngồi đế vị, liền có thể hất người đó xuống.

Những cái này Mạc Thiên Cổ Trường Tồn sẽ không đi nói cho Vũ Nghi hay bất cứ hoàng tử nào, nếu các hoàng tử kém cỏi chỉ biết thủ mình, vậy Mạc Thiên Cổ Trường Tồn hắn ngồi đế vị, chỉ sợ còn rất lâu.

Về phần Đại Thừa tướng hay là Đại tướng quân, trong mắt Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, bọn hắn cũng chỉ là những quân cờ, hắn tại lưu cho số hoàng tử thử tài mà thôi.

Đừng nhìn Đại Thừa tướng, Đại tướng quân là đang nắm hầu hết quyền lực, nhân lực cùng vật lực, nếu Mạc Thiên Cổ Trường Tồn muốn, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại, thậm chí còn dễ hơn chuyện cơm ăn nước uống.

Có thể lời của Mạc Thiên Cổ Trường Tồn bao hàm cả chân ý cùng thâm ý, nhưng tại trong lòng Vũ Nghi, đế hoàng đây là tham luyến đế vị, mà suy cho cùng, cũng chỉ là phục vụ cho ảo vọng trường sinh đầy hoang tưởng của hắn.

Vũ Nghi nói thật:

"Đế hoàng, ta cũng không ngại nói thẳng, quyền uy của ngươi hiện nay trăm không còn một. Tam đại thần Đại Vu cùng đông đảo quan quân đã cộng đồng tự tác chủ trương, sang năm liền đưa Mạc Diễn lên kế vị."

Vũ Nghi không có nhấc lên binh biến, nhưng cái này so với binh biến cũng không khác bao nhiêu. Đây là Vũ Nghi nhắc nhở Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, nếu hắn cố chấp, đổ máu là không tránh khỏi.



Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không nói, hai mắt chậm nhắm, đúng là không có để ý Vũ Nghi.

...

Nếu như Đại Nông là quốc gia kim cổ khó gặp một lần, trong mắt hoàng đế Đại Thường, đế quốc Đại Thường dù không có khoa trương như vậy, cũng là không sợ bất cứ thế lực nào.

Hắn, gọi Triệu Cận Đông.

Triệu Cận Đông làm người rất khoáng đạt, thưởng phạt phân minh, quần thần vì thế rất tín nhiệm. Đại Thường rộng lớn như vậy, cư dân nhiều không kể xiết, thế nhưng cũng không có mấy người kêu oán Triệu Cận Đông.

Trên cơ bản, Triệu Cận Đông là lấy tín lấy đức đi phục người.

Danh tiếng đủ lớn, nhưng chỉ có Triệu Cận Đông là hiểu, vì cái gì hắn phải làm như vậy.

'Trời có cao, người có niệm. Niệm lớn trời cao cũng tới...'

Những lời này vẫn luôn canh cánh trong Triệu Cận Đông. Đúng, không biết vô tình hay cố ý, Đại Thường Tàng Thư cũng ra một bản Dị Bản Bút Lục Cố Sự, Triệu Cận Đông đã sớm tiếp xúc Dị Bản, hắn tin rằng chuyện của tộc Kinh Việt là thật.

"Xem ra 'niệm' cũng không phải từ người khác đổ tới, chỉ sợ ta còn bỏ qua cái gì."

Thời điểm cầm xuống Dị Bản, Triệu Cận Đông quyết định thông qua tín nhiệm của nhiều người để 'dẫn niệm' hơn ba mươi năm, hắn cũng không bắt được niệm là cái gì.

Triệu Cận Đông cũng không có nản lòng, cho gọi một người.

Rất nhanh trong hoàng điện đi tới một lão già. Lão già này có con mắt phi thường sáng tỏ, người Đại Thường cũng vì thế gọi hắn là Chân Mục đại sư.

Chân Mục đại sư là đệ nhất đế sư, Triệu Cận Đông có thể đạt đến hôm nay, cũng là một tay hắn dạy dỗ. Nhưng cơ hồ cũng không có mấy người biết, Chân Mục thật ra còn là hoàng thúc của Triệu Cận Đông, gọi Triệu Tiên.

Triệu Cận Đông đế cao vọng trọng thấy Triệu Tiên đi tới cũng là không dám chậm trễ, vội vàng thi lễ:

"Cận Đông bái kiến hoàng thúc."

Giữa Triệu Tiên hay là Triệu Cận Đông sớm đã không có khoảng cách, hắn khoác tay, hỏi:

"Cận Đông, tâm tình ngươi không được tốt? Chuyện kia ta vừa vẹn có manh mối."

Triệu Tiên không có nhấc lên chuyện kia là chuyện gì, những người nhấc lên đều hoá thành bụi bặm, hắn so với ai càng rõ ràng.

Những năm này tại Đại Thường biết xuống Dị Bản Bút Lục Cố Sự chỉ có hắn cùng Triệu Cận Đông, chưa kể hơn ba mươi năm trước còn một người đã m·ất t·ích. Nếu là nói chuyện này, đương nhiên Triệu Cận Đông chỉ có thể tìm đến hắn.



Triệu Cận Đông chờ cũng chính là lời này, vui mừng hỏi:

"Có tin tức của Triệu Quân?"

Triệu Tiên thành thật đáp:

"Đúng là tin tức của Triệu Quân. Năm xưa hắn mang theo Việt đồ rời đi, chỉ sợ bên trong mới thật sự có cách 'dẫn niệm'."

Phát hiện ra Dị Bản Bút Lục Cố Sự chính là Triệu Tiên, nhưng hắn cho rằng thứ giá trị nhất trong Đại Thường Tàng Thư không phải Dị Bản, mà là Việt đồ.

Triệu Tiên cũng không xa lạ Triệu Quân, Triệu Quân thế nhưng là huynh đệ với hắn.

Đáng tiếc Triệu Quân còn sớm hơn hắn cầm đi Việt đồ liền biệt vô âm tín, còn tốt, hiện tại bị hắn tìm được.

"Mật bộ của chúng ta từ Đại Vu chuyển tin, phát hiện trong Cấm Lao Đại Vu có một người gọi Triệu Quân. Xem ở thời gian Triệu Quân biến mất cùng thời điểm hắn bị Đại Vu bắt, sai lệch cũng không bao nhiêu."

Triệu Cận Đông có chút không tỏ:

"Mạc Thiên Cổ biết Dị Bản Bút Lục Cố Sự?"

Triệu Tiên lắc đầu, quả quyết:

"Sẽ không. Mạc Thiên Cổ nổi danh điên cuồng cầu trường sinh, nếu hắn biết Việt đồ hay là Dị Bản Bút Lục Cố Sự là từ Đại Thường chúng ta xuất ra, cho dù hai nước cách xa ngàn dặm, chỉ sợ Đại Vu cùng Đại Thường đã sớm đánh lên nhau."

Còn có một việc mà Triệu Tiên không có nói, nếu Mạc Thiên Cổ từ Triệu Quân đạt được Việt đồ, đương nhiên sẽ lần ra Dị Bản Bút Lục Cố Sự, nếu vậy Triệu Quân sớm đ·ã c·hết. Triệu Quân bị lãng quên trong Đại Vu Cấm Lao hơn ba mươi năm, nói rõ Đại Vu cũng không có phát giác ra chuyện gì.

Nói là vậy, Triệu Tiên có chút bất đắc dĩ nói:

"Mật bộ tra đến Triệu Quân, bọn hắn lại không cách nào xâm nhập Đại Vu Cấm Lao, muốn xác thực chuyện này, ta chỉ có thể tự mình đi một chuyến Đại Vu."

Đại Thường cách Đại Vu quá xa, vì thế hai nước giao hảo cũng phi thường lỏng lẻo, nói đúng hơn, kể cả Triệu Tiên lấy danh Chân Mục đại sư ra mặt, chưa chắc Mạc Thiên Cổ đến tiếp.

Giống như Đại Thường không sợ bất cứ quốc gia nào, Đại Vu cũng là một dạng như vậy.

Triệu Cận Đông đương nhiên không thể rời Đại Thường, việc này chỉ có thể để Triệu Tiên đi, hắn nói:

"Hoàng thúc vất vả, Mật bộ của chúng ta tại Đại Vu vẫn là được. Ngoài Mật bộ, ta cũng sẽ để Ám Vệ đi theo hộ giá, tin tưởng dưới hoàng thúc chỉ huy, cứu ra Triệu Quân không khó."

Chân Mục nếu quyết định đi đế quốc Đại Vu, hắn liền có nắm chắc. Mật bộ báo cáo Mạc Thiên Cổ muốn lật, nếu Đại Vu bị loạn thần khống chế, vậy liền dễ làm.

Triệu Tiên cũng không có ở lâu, trước khi đi hắn cũng không quên dặn dò:

"Cận Đông, ta dự cảm Bách Châu sắp có biến lớn, các nước chỉ sợ phải đánh lên nhau. Đại Thường chúng ta mặc dù không sợ, chuẩn bị vẫn phải sớm chuẩn bị."