Cô Thôn Trường Đạo

Chương 7: Kế trong kế



Cấm Sơn có rất nhiều binh lính canh giữ, cho dù không có đế hoàng nghỉ qua đêm, từng ngọn núi vẫn có một đội trăm binh lính thường trực canh giữ.

Đừng nhìn một ngọn núi chỉ có trăm binh lính trấn thủ, nhưng nếu tập hợp đến 73 ngọn núi, đó là hơn nửa vạn quân. Đó cũng là chưa kể vòng ngoài Cấm Sơn có bốn ngoại trạm đóng trại, mỗi ngoại trạm lại đến một ngàn quân ngày đêm ở lại, bất kỳ người nào muốn xâm nhập Cấm Sơn cũng không phải chuyện dễ.

Tổng binh Cấm Sơn gọi Mạc Ân, cũng giống như Đại nội thị vệ Lương Nam Ba, mặc dù binh quyền không lớn như Đại tướng quân, hắn hay là hành sự độc lập, về phần hiện nay Tổng binh Cấm Sơn đã ngã theo Đại Thừa tướng hay chưa, cũng không có ai biết việc này.

Hiện tại, Mạc Ân cũng không xuất hiện qua.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đi theo Hà Thực đứng trước lăng mộ Mạc Thiên Hoang, một trăm binh lính có mặt ở đây nhìn như không thấy, cũng không có hướng đế hoàng chào hỏi nhận lệnh.

Với Hà Thực mà nói, chủ thượng để hắn đến Cấm Sơn sớm hơn hai tháng, nếu chút chuyện nhỏ này hắn xử lý không xong, cũng uổng công chủ thượng mang hắn vào Ám Tử.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn cũng không có ngoài ý muốn, hắn nuôi Ám Tử cũng là để dùng đến những việc như thế này. Có đôi khi đế hoàng làm việc, cũng không phải lực lượng triều đình liền có thể. Chuyện đế vương dù lớn dù nhỏ, không cần bại lộ liền tận lực không bại lộ.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đứng trước lăng mộ, hắn làm một cái thủ lễ, áy náy:

"Mạc Tổ, nếu đồ vật trong lăng là có thật, chỉ sợ ngươi cũng là mong chờ có ngày bọn tiểu bối sẽ tới lấy sao? Quấy rầy."

Nếu đã quyết định nhập lăng, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn mới không cần thiết phải nghĩ nhiều, hắn lập tức nói:

"Hà Thực, cho người mở ra Lăng Môn, nhớ kỹ mang che mặt tẩm Khu Âm Tán."

Thường thì bên ngoài lăng mộ sẽ đặt một Lăng Môn bằng đá làm cửa, dù là lăng mộ đế vương hay là lăng mộ của một vài nhân vật quyền thế, Lăng Môn chính là bộ phận phi thường chắc chắn, chỉ có thể dùng sức phá mở.

Mà bất kỳ lăng mộ nào cũng là đều phong bế không gian, theo thời gian phủ xuống, vùng không gian bên trong lăng mộ liền tích tụ vô số khí độc, một khi mở ra Lăng Môn lại bỏ qua Khu Âm Tán, chỉ sợ Mạc Thiên Cổ Trường Tồn còn chưa tiến vào khu chính lăng mộ, đã bị khí độc g·iết c·hết.

Hàn Thực đi đầu tiếp cận Lăng Môn, theo sau hắn là ba mươi binh lính mang theo khí cụ, có thể Lăng Môn lại cứng, cũng không chịu nổi nhiều người đến phá.

Để Hà Thực có chút khó coi, ba mươi người cùng lúc cạy mở, Lăng Môn cũng không có nửa điểm rung động, nếu lại mang lên một trăm người, chỉ sợ bất quá cũng như vậy.

"Chủ thượng, Lăng Môn này không đơn giản, nhìn dáng vẻ, chỉ sợ không chỉ âm sâu trong lòng đất, khả năng nó còn là một toà núi đá."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn lần đầu tiến sát Lăng Môn, rất nhanh hắn bắt được một điểm kỳ quái, nói đúng ra Lăng Môn cũng là cánh cửa, tại sao Lăng Môn của tổ đế Đại Vu lại không khắc lên các loại hoa văn, tượng hình?

Rõ ràng Lăng Môn Mạc Thiên Hoang không có bất cứ hoạ tiết nào, cái này liền không hợp lẽ thường. Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đưa tay sờ Lăng Môn, chỉ:

"Đem tiểu đao thử khắc bề mặt Lăng Môn."

Hà Thực hiểu ý Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, hắn xuất ra tiểu đao rạch xuống, dù là vận hết cổ tay, Lăng Môn kia một vệt xước cũng không có đi ra.

Cũng không để Mạc Thiên Cổ Trường Tồn tiếp lệnh, Hà Thực lập tức đã đổi một thanh trường đao, hắn bước ra một bước thành thế hành đao, không ngần ngại hướng Lăng Môn chém xuống.



Phanh.

Lăng Môn loé lên một điểm sáng, trái lại Hà Thực không vì điểm này mà vui mừng, lồng ngực hắn một trận nặng, từ nơi cổ họng xốc ra một ngụm máu.

"Đại nhân."

Hai tên binh lính tiến lên đỡ lấy Hà Thực, Hà Thực lại xem như không thấy, sắc mặt khó coi đến cực điểm:

"Chủ thượng, Lăng Môn này..."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn khoác tay ngăn lại Hà Thực nói tiếp, hắn đương nhiên cũng nhìn ra Lăng Môn không thể dùng lực oanh phá, lấy hiểu biết về cơ quan mật thất, nếu hắn tăng lớn lực công kích, Lăng Môn vẫn là có thể phá ra, nhưng nhất định phía sau Lăng Môn cũng sẽ bị hủy theo.

...

"Lương Nam Ba, ngươi cho rằng Đại nội thị vệ có thể quản ta đi lại?"

Một trăm binh lính trước đó vây lại Lương Nam Ba, thoáng chốc trở thành vây lên Quan Văn hắn.

Quả thật Quan Văn thấy mình còn quá hiền lành, hắn nắm triều chính lại thêm Hàn Tử Mặc thống lĩnh q·uân đ·ội, vậy mà không có làm rơi Lương Nam Ba.

Xem ra Lương Nam Ba còn xem trọng cái chức Đại nội thị vệ, trong mắt Quan Văn, có lẽ hiện tại Đại Vu liền không cần Đại nội thị vệ.

Lương Nam Ba giống như nghe không hiểu lời Quan Văn, nghiêm nói:

"Đại Thừa tướng, tốt nhất ngươi không nên đi loạn trong Cấm Sơn, không phải Đại nội thị vệ nào cũng biết ngươi là Đại Thừa tướng, nếu bọn hắn nhìn ra ngươi thành mộ tặc trực tiếp động thủ, ta liền không chịu trách nhiệm."

"Khẩu khí lớn lắm. Từ khi nào Đại nội thị vệ liền tự tác binh quyền tại Cấm Sơn? Mạc Ân ta cũng muốn nhìn xem gan hắn có bao nhiêu lớn."

Người đến tự nhiên là Tổng binh Cấm Sơn Mạc Ân, tiếp theo lời Mạc Ân nói, một chi ngoại trạm ngàn binh lính dồn dập đổ tới, vây ráp Lương Nam Ba.

Quan Văn cười ha ha:

"Ân huynh cuối cùng cũng tới, lại nói, ngay cả đế hoàng cũng không được Ân huynh cho mặt mũi, Lương Nam Ba tính là thá gì?"

Có thể Mạc Ân là Tổng binh Cấm Sơn, Quan Văn lại biết rõ một chuyện, Mạc Ân là người nắm trong tay Cấm Lệnh.

Đại Vu có tổ quy, Cấm Lệnh có thể không nhìn ý chỉ của đế hoàng. Cấm Lệnh có thể bị Mạc Ân cầm, đủ thấy thân phận của Mạc Ân cũng không thấp.

Đúng là thân phận của Mạc Ân không hề thấp, tính lên vai vế, tuổi Mạc Ân không lớn, cũng là hoàng thúc của đế hoàng.



"Lương Nam Ba gặp qua Ân Vương. Ta làm người ăn ngay nói thẳng, Ân Vương quanh năm trấn thủ Cấm Sơn, chỉ sợ ngay cả tin tức từ đế đô cũng không thèm thu?"

Lương Nam Ba cũng không vì bị quân lính ngoại trạm Cấm Sơn vây mà biến sắc, hắn mới sợ đêm nay đánh không đủ lớn.

Mạc Ân nghe tới bỗng nhiên cười lạnh:

"Mạc Thiên Cổ làm đế hoàng không ra đế hoàng, còn muốn ta thu cái gì? Đi c·hết đi."

Mạc Ân giống như không có ỷ lại ngàn quân, hắn vừa dứt lời chính là một đầu thương đi ra, trực tiếp đánh hướng Lương Nam Ba.

Thân thương cuốn lên, trăm cân đổ xuống.

'Tranh' một tiếng ngăn chặn, trường kiếm bên hông Lương Nam Ba như là đồng thời xuất kiếm ra khỏi vỏ, đúng là hiểm hiểm ngăn lại một thương của Mạc Ân.

Đại nội thị vệ chính là bảo vệ hoàng thất, Lương Nam Ba không sợ nhất cũng là bất ngờ giao thủ. Có thể trên chiến trường hắn không thể bày quân đánh trận như Hàn Tử Mặc, có thể tại Cấm Sơn hắn không đông quân hơn Mạc Ân, Mạc Ân cũng đừng nghĩ đơn đấu có thể thắng hắn.

Lương Nam Ba không có nhìn đầu thương Mạc Ân lần nữa đánh xuống, trường kiếm trong tay hắn chạy ngang thân thương, đúng là lựa chọn đầu cánh tay Mạc Ân lướt qua.

"Muốn c·hết."

Mạc Ân cảm nhận được Lương Nam Ba muốn chơi ra c·hết người, trường thương trong tay một trận đảo, thế thương theo đó cũng biến đổi sang bổ ngang, đúng là muốn lấy cự lực đụng lên trường kiếm.

Mạc Ân muốn cường công, Lương Nam Ba mới không đi ngạnh, chuôi kiếm vậy mà chủ động rời khỏi cổ tay, lấy một cái góc độ xoay tròn lướt về phía cổ họng Mạc Ân.

"Lương Nam Ba, ngươi quá đáng."

Hàn Tử Mặc nào còn đứng yên, kiếm trong tay hắn bỏ qua rất nhiều thị vệ, trực tiếp g·iết tới Lương Nam Ba.

Có Hàn Tử Mặc nhập cuộc, hai bên Tổng binh cùng Đại nội thị vệ liền lao vào nhau, hiện trường loạn thành một bầy.

...

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn còn tại xem xét Lăng Môn, một binh lính đi tới Hàn Thực nói nhỏ. Hàn Thực nghe xong cũng không có báo lại Mạc Thiên Cổ Trường Tồn, hắn biết bên kia còn có Mạc Hùng, cùng lắm Mạc Hùng liền ra mặt, Quan Văn muốn lấn, cũng là như vậy qua chuyện.

"Chủ thượng, ta đã phái người đi lăng mộ khác nghiệm chứng, bên kia Lăng Môn cũng không có cứng như vậy."

Hà Thực tin tưởng Mạc Thiên Cổ Trường Tồn đã đi đúng hướng, trong lăng mộ Mạc Thiên Hoang nhất định có đồ tốt.

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút, nói:



"Ta muốn thử một môn bí pháp, ngươi mang người ra ngoài trấn thủ, không có lệnh không được tuỳ tiện tiến vào."

Nói là bí pháp, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn chính là muốn lấy ra Dị Bản Bút Lục Cố Sự, hắn cũng có chút chờ mong Dị Bản chính là chìa khoá mở ra Lăng Môn.

Để Mạc Thiên Cổ Trường Tồn thất vọng nhiều, Dị Bản vừa ra, Lăng Môn cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, xem ra phải bắt tới Triệu Quân mới có thể rõ ràng.

Rất nhanh Mạc Thiên Cổ Trường Tồn bỏ đi ý nghĩ bắt Triệu Quân, lấy bản tính của Triệu Quân, cho dù hắn có muốn g·iết, Triệu Quân cũng là không sợ.

Hắn hơi đổi ý nghĩ, gọi đến Hàn Thực:

"Mang giấy bút."

Hàn Thực đưa đến giấy bút, Mạc Thiên Cổ Trường Tồn viết một hồi, nói:

"Mang cái này bí mật đưa cho Lâm Sỹ Biên."

Hắn đúng là không thể mạnh đoạt Triệu Quân, chỉ có thể dùng kế đưa Triệu Quân vào tròng.

...

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn vừa về tới lều trại đã thấy Mạc Hùng mặc đế bào đi ra, Mạc Hùng khom người:

"Chủ thượng, bên kia xảy ra chút chuyện, là ta tiếp tục đi qua hay chủ thượng tự mình đi?"

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn khoát tay:

"Không cần. Ngươi đến thả cho phía Quan Văn tự sắp xếp."

Mạc Thiên Cổ Trường Tồn không chỉ toan tính đến Triệu Quân, ván cờ này vẫn còn đó Quan Văn cùng người Đại Thường, cho nên cái tròng này không thể cứ như vậy bó hẹp, nếu hắn mở càng rộng, lúc siết chặt càng lợi hại.

Mạc Hùng đã sớm học xong tư thái đế hoàng, hắn vừa đến hiện trường, hai bên giao đấu đang quyết liệt, nhìn cục diện, rõ ràng bên Tổng binh Cấm Sơn đang áp chế Đại nội thị vệ, thậm chí Mạc Hùng còn nhìn thấy mười mấy bộ t·hi t·hể.

Có thể Đại nội thị vệ bị Tổng binh áp đến co cụm, Lương Nam Ba bị Mạc Ân liên thủ Hàn Tử Mặc lại không có bao nhiêu cuống, trường kiếm trong tay vừa hất lên một thương của Mạc Ân, nắm tay đã cùng Hàn Tử Mặc đụng nhau.

Mạc Hùng làm cái tư thế âm trầm, một bên thái giám đã vội hô:

"Đế hoàng tới."

Lương Nam Ba đi đầu lui về sau, Quan Văn từ đầu đứng ngoài sớm đã nhìn thấy đế hoàng, hắn cũng không có lập tức đẩy tội Lương Nam Ba:

"Đế hoàng giá lâm, thứ cho thần không thể từ xa nghênh tiếp, âu cũng là có người cản đường."

Có người cản đường, còn là ai dám cản đường Đại Thừa tướng, Quan Văn tin tưởng đế hoàng không muốn đứng ra, cũng phải đứng ra cho một cái công đạo.