Thần Giáng

Chương 1: Xuyên qua



Khung cảnh mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, vô pháp cử động, bên tai là từng tiếng gió thổi xào xạc, tiếng sói tru, tiếng ai oán vang văng vẳng đâu đây. Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, một dòng ký ức đột ngột tràn vào trong thức hải, may mắn thần thức của hắn cường đại, có thể nhanh chóng tiếp thu được dòng ký ức khổng lồ này.

"Một con kiến cũng dám đánh chủ ý lên ta.”

“Haha uổng cho hắn đầu thai thật tốt, kết quả là thứ không lên được mặt bàn!”

“Thật là một phế vật.”

“Phế vật…”

Từng dòng ký ức của thân thể này hiện lên trong đầu, mười sáu tuổi chưa thức tỉnh dị năng, mẫu thân bị hãm hại, gia tộc ruồng bỏ, vị hôn thê cũng chướng mắt hắn vô dụng, cho người truy sát hắn, cuối cùng táng thân trong rừng rập, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.

Triệu Thần tiếp thu xong ký ức của thân thể này, không kiềm chế được phải thốt lên một câu.

Cuộc đời của thiếu niên này không khỏi quá thảm hại đi.

Qua một lúc cơ thể đã hồi phục được chút sức lực, Triệu Thần nâng người ngồi dậy, hắn xem xét tình cảnh xung quanh, thấy không có vấn đề gì mới khoanh chân nhắm mắt, thần thức tinh tế tìm kiếm. Nhận thấy trong thiên địa này mơ hồ có từng dòng linh khí mỏng manh, hắn lập tức tập trung điều tức, vận hành bí pháp quen thuộc của bản thân. Từng dòng linh khí như có cảm ứng với hắn, nhanh chóng lấy hắn làm trung tâm, hoá thành lốc xoáy nho nhỏ lao về phía hắn.

Trong khoảnh khắc trước ngực nóng rát, đợi đến khi hắn phản ứng lại, một vết sẹo đã hiện lên giữa ngực, điều kỳ diệu hơn là vết sẹo ấy loé lên một tia sáng, sau đó dung nhập vào da thịt hắn, nhìn kỹ lại da thịt ở ngực trắng xanh không có tì vết, làm gì còn vết sẹo nào?

Hắn cầm vật thể đầu sỏ trên tay, đó là nửa miếng ngọc bội. Triệu Thần kinh ngạc nhận ra, hắn cũng có nửa miếng ngọc giống như thế, còn nửa miếng ngọc bên này là di vật của mẫu thân nguyên chủ để lại. Hơn nữa, nửa miếng ngọc của hắn đều theo hắn xuyên qua thời không đi đến đây, cảm giác như có một bàn tay vô hình thúc đẩy, số phận an bài định sẵn, để hai miếng ngọc ghép lại thành một mảnh hoàn chỉnh.

Triệu Thần lâm vào trầm tư nhìn mảnh ngọc bội, hắn thử đưa một tia thần thức vào thăm dò, đột nhiên dị biến sinh ra. Một dòng năng lượng mạnh mẽ xông vào thức hải của hắn, từ từ đi xuống đan điền, sau đó lan ra toàn thân, quét sạch mọi tạp chất trong người hắn, đồng thời cũng phá nát toàn bộ kinh mạch, trùng tu lại cho hắn. Quá trình này làm thần sắc của Triệu Thần thêm phần tái nhợt, đau đớn khiến hắn càng thêm tỉnh táo.

Tu chân giới hắn là một tán tu, không môn không phái. So với những gì hắn trải qua ở đó, những đau đớn này còn chưa làm khó được hắn!

Ào Ào

Sau khi trùng tu lại toàn bộ kinh mạch, điều đầu tiên hắn làm là đi đến dòng suối cách đó không xa, quá trình vừa rồi bài tiết ra không ít dơ bẩn tạp chất, trên người hắn đã bị phủ một lớp bùn tanh hôi, còn có chút thối. Mùi hương thoang thoảng truyền đến, hun hắn đến choáng váng, hắn muốn rửa sạch cơ thể!

Triệu Thần nhắm mắt thở ra một ngụm trọc khí, nghĩ thầm thật sảng khoái, đã bao lâu rồi hắn mới được thư giãn như thế này? Kiếp trước khi tu vi lên càng cao, càng nhiều người đuổi giết hắn, muốn cướp đoạt bí pháp tu luyện của hắn. Bí pháp này hắn lấy từ nửa miếng ngọc tàn khuyết, nó làm cho hắn tu luyện thần tốc, cũng làm hắn bị vô số người đuổi giết. Dù hắn không làm chuyện thương thiên hại lý gì, nhưng người xưa có câu, thất phu vô tội, hoài bích có tội, tin đồn truyền xa, ngày càng nhiều người mơ ước bí pháp, khiến cho hắn không ngày nào được thả lỏng, hắn không thể không đánh lên tinh thần, khắp nơi đề phòng cảnh giác, nếu không người chết sẽ là hắn.

Triệu Thần dựa vào vách đá, tính toán con đường tiếp theo nên đi như thế nào. Ký ức của thân thể này hắn đã tiếp thu hoàn toàn, cũng biết tình huống hiện tại, vốn dĩ "hắn" không thể thức tỉnh được dị năng là do bị người khác hạ độc từ nhỏ, từ đó đưa đến toàn bộ bất hạnh cho cuộc đời của "hắn", đến chết chủ nhân thân thể này vẫn hoàn toàn không biết là ai đã hãm hại bản thân.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại trong dòng ký ức, trong lòng có chút suy đoán kẻ chủ mưu hại nguyên chủ, có điều hiện tại hắn không có bằng chứng. Đành gác lại vấn đề này để sau, thế giới này cường giả vi tôn, hắn phải tăng thực lực của bản thân lên trước, kịch của nguyên chủ, đến khi hắn đủ cường đại, sẽ đòi lại thay cho "hắn"

Nhờ có miếng ngọc bội, thân thể này đã được tẩy kinh phạt tủy. Quét sạch gần hết độc tố trong cơ thể, còn sót lại một ít Triệu Thần đã có thể tự giải quyết. Hắn yên lặng ngồi điều tức, lờ mờ cảm nhận được, hiện tại hắn có thể kích phát thứ gọi là dị năng ở thế giới này.

Cùng lúc đó ở bên ngoài rừng cây, có một vài bóng người đi lại xung quanh, dáng vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ai nấy đều mặc trang phụ dã chiến, mặt mày hung dữ, ánh mắt đầy sát khí. Người đàn ông có vẻ là kẻ cầm đầu, ánh mắt sắc bén nhìn những người còn lại, thấp giọng ra lệnh.

"Tản ra tìm kiếm, hắn đã bị thương nặng, không thể chạy xa được"

Người nọ vừa dứt lời, con chó săn đang yên tĩnh giống như đánh hơi được cái gì đó, nó sủa lên một tiếng rồi hướng về phía sâu trong rừng chạy đi, đoàn người thấy vậy vội vã đuổi theo, đến một dòng suối nằm sâu trong rừng, địa hình xung quanh nơi này phức tạp, được những tán cây bao trùm, là một nơi nếu không thăm dò kỹ càng, sẽ không dễ dàng phát hiện ra.

Lần này nhận được nhiệm vụ ám sát một người có gia thế. Hồ sơ ghi lại, đối phương chỉ là một người thường không có dị năng. Công đoàn nhận nhiệm vụ phái ra ba người lính đánh thuê, thân thủ ai nấy đều vô cùng tốt, lại không ngờ rằng con mồi của bọn họ thực lực không có, ngược lại bản lãnh chạy trốn không kém, làm cho họ tốn thêm rất nhiều thời gian đuổi giết.

Lúc đoàn người đuổi đến nơi, chỉ thấy một bộ quần áo bẩn để ngổn ngang trên vách đá, chó săn bị lạc mất phương hướng, cứ ngửi bộ quần áo rồi lại đi vòng vòng sủa inh ỏi.

Người đàn ông dẫn đầu đưa mắt ra hiệu, ba người bắt đầu tản ra xung quanh tìm kiếm.

Triệu Thần lúc này đang ẩn nấp trong tán cây không xa, ngưng thần quan sát nhất cử nhất động của ba người đàn ông, hắn cầm trên tay con dao găm quân dụng, kiên nhẫn nhìn một người đàn ông đang đi về phía mình, âm thầm vận hành linh lực.

A! ưm...ưm...

Triệu Thần từ trên cao nhảy xuống, nhanh như chớp ra tay bịt miệng đối phương, không để cho gã kêu ra tiếng, tay còn lại cầm dao găm nhanh chóng cứa đứt cổ họng của gã, sau đó mới nhẹ nhàng đặt thi thể xuống đất.

Trong lùm cây sột soạt vang lên, con chó săn kia vừa đánh hơi đến đây thì bị hắn nháy mắt xử lý nhanh gọn.

Nhìn cái xác còn chưa vương hơi lạnh, Triệu Thần quyến đoán lột đồ của gã này ra rồi mặc vào. Hết cách, đồ của chủ thân thể này đã bẩn đến không còn cách nào mặc, cơ thể yếu ớt này lại chỉ vừa mới trùng tu kinh mạch, chút linh lực ít ỏi còn không đủ để phòng thân, lấy đâu ra linh lực cho hắn sử dụng thanh tẩy thuật.

Một

Thân ảnh Triệu Thần như ẩn như hiện, hắn lợi dụng những tán cây che giấu thân mình, rất nhanh sau đó hắn tiếp cận được con mồi thứ hai.

"Ai?”. Ôn Đặc quát lên một tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh. Gã là lính đánh thuê, nhiều lần trải qua sinh tử, luyện cho giác quan của gã đặc biệt nhạy cảm. Đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, cơ bắp gã căng chặt, trong sát na gã lách người qua một bên, rút súng nhắm thẳng vào Triệu Thần muốn bóp cò nhưng đã chậm một bước, một viên đạn bay ra găm vào đầu gã, người gã cứng lại rồi ngã trên mặt đất.

Triệu Thần im lặng buông cánh tay đang tê rần xuống. Thân thể này quá mức yếu ớt, nếu không phải có linh lực hỗ trợ, khẳng định hắn sẽ ăn thiệt thòi từ lực phản chấn của thứ đồ chơi này!

Ôn Giác nghe thấy động tĩnh phát ra từ phía Ôn Đặc, linh cảm có chuyện chẳng lành, gã lấy bộ đàm phát tín hiệu, hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì, một lúc lâu sau đều không thấy ai hồi đáp, gã cảnh giác đi về phía Ôn Đặc thăm dò.

Khi Ôn giác đi tới chỗ tán cây, gã phát hiện xác của đồng đội, trong lòng thầm nghĩ tại sao một thiếu gia yếu đuối, còn đang bị thương lại có thể hạ gục được đồng đội của gã? Bộ đàm hai người đồng đội đều không trả lời, hiện tại xác một người ở đây, một người còn lại e là lành ít dữ nhiều.

Ôn Giác tâm tư xoay chuyển cực nhanh, chuyện này sợ là không đơn giản.

Lính đánh thuê đều nếm máu trên lưỡi đao, có thể âm thầm giải quyết hai người lính đánh thuê tuyệt đối không phải người bình thường, không lẽ…

Tiếng xé gió đột nhiên vút qua, Ôn Giác nghiêng người né tránh, theo tiếng gió một con dao găm bay qua mặt gã, cắm thẳng vào thân cây phía sau. Ôn Giác lộ ra biểu cảm nghiêm trọng, vừa quay đầu lại, đối diện với gã là một họng súng đen ngòm.

Ôn Giác: !!!

Xử lý xong ba tên lính đánh thuê, Triệu Thần lấy được vài miếng lương khô bỏ vào miệng, hắn nhớ lại cách xem bản đồ điện tử trong tay, khoảng cách của hắn tới lối ra không xa cho lắm. Có điều trước mắt hắn cần tăng thực lực của mình lên, những kẻ truy sát đã bị hắn giết chết, nơi này tạm thời an toàn với hắn.

Thế giới này linh khí có phần mỏng manh, không nồng đậm bằng thế giới của hắn, nhưng đối với hắn để tu luyện thì không thành vấn đề, trong ký ức của thân thể này cũng có một số thông tin, như là trong xác của quái vật đến từ lỗ hổng không gian có kết tinh, gọi là tinh hạch, tinh hạch này có thể hấp thu để nâng cấp dị năng, ngoài ra nó cũng là một loại tiền tệ để giao dịch.

Triệu Thần cầm túi tinh hạch lấy từ ba gã lính đánh thuê kia, tinh hạch sơ cấp, tinh chất không thuần tịnh cho lắm, nhưng có vẫn hơn không, hắn cầm tinh hạch ngồi xếp bằng đả toạ, hấp thu linh khí ẩn trong số tinh hạch này.

Ba ngày sau

Sâu trong rừng rậm, ở giữa trung tâm Vạn Quật sâm lâm, một thân ảnh đang điên cuồng chém giết, Triệu Thần đến nơi này đã ngày thứ bảy, bảy ngày nay hắn đều đi thu thập tinh hạch cùng với một số thảo dược.

Hắn dự định chế thuốc rèn luyện thân thể, cơ thể này bị độc hãm hại lâu năm, thành ra có phần yếu ớt, hiện tại chỉ còn một dược liệu cuối cùng để bào chế, hắn hướng về khu vực có đồi núi cao. Hoa Bích Liên Thanh nơi này gần giống một loại thảo dược ở thế giới của hắn, phải sinh trưởng ở nơi quanh năm không có ánh sáng, lên mầm từ hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, chỉ nở hoa vào đêm trăng tròn, khi hái phải dùng ngay lập tức, nếu không sẽ héo úa mất đi tác dụng.

Triệu Thần trong lúc đánh nhau với một con quái ưng, không cẩn thận bị nó tha lên trên một vách đá mới trùng hợp thấy được, tính toán thời gian, tối nay là thời điểm hắn dung luyện dược liệu.

Đêm tối hắn ngồi trước gốc hoa, trước mặt bày biện đủ loại dược liệu và tinh hạch dùng để bào chế, hắn vận chuyển linh lực hoá thành một cái lò, khống chế tất cả mọi vật lại với nhau rồi nghiền chúng thành bột mịn, quá trình này đòi hỏi rất nhiều về độ thuần thục khi điều khiển linh lực, nhất là trong tình huống không có một cái lò luyện đan nào cho hắn cả.

Cuối cùng đoá hoa xanh thẫm kia đã dần dần nở rộ, lịnh khí nồng đậm bay khắp nơi. Triệu Thần ấn pháp quyết, nháy mắt nhổ cả gốc rễ của bông hoa lên, sau đó nghiền áp thành bột mịn hoà tan vào chung với đống dược liệu. Trên trán hắn lúc này rịn từng tầng mồ hôi, đọng lại thành từng giọt rơi xuống đất, chỉ còn bước cuối cùng!

Thành! Thu!

Hắn kết ấn, xung quanh dao động linh lực nồng nặc, dược liệu thoáng chốc bị nén thành một viên nhỏ như đầu ngón tay, đây là Huyết Khí Tán, dùng để bồi bổ thân thể cũng như linh lực. Triệu Thần không do dự nuốt viên đan dược xuống, kết ấn tu luyện.