Thần Giáng

Chương 10: Sa Mạc



Hắn xem đến tư liệu của Vương Tư Bân, người này bên phe cánh của đại hoàng tử, lớn lên trong một gia đình bình dân, năm tám tuổi thành thị hắn lớn lên bị quái triều tập kích, cả gia đình chết hết chỉ còn lại cô nhi là hắn, sau đó nhờ vào thiên phú thi đậu vào học viện, thông tin của hắn từ khi sinh ra đến hiện tại hoàn toàn rõ ràng, chỉ có điều không biết vì lý do gì, mỗi lần Triệu Thần lại gần Vương Tư Bân đều có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn không nói rõ được.

Thánh Điện, Triệu Thần lục lọi trên tinh võng về những tin tức từ thế lực này, Thánh Điện có lịch sử lâu đời, địa vị cũng rất cao, gần như có thể sánh ngang với hoàng gia, hắn có chút suy tư.

Từ khi sinh ra mục tiêu của hắn chỉ là tu luyện để trở nên cường đại, ở thế giới kia của hắn chỉ có sức mạnh mới có thể sinh tồn được, nơi này cũng không phải là ngoại lệ, thế giới này còn chia thành nhiều thế lực khác nhau, phức tạp rắc rối, không biết….

Lúc này tinh võng đột nhiên hiện lên một tin nhắn, là Triệu gia hẹn hắn gặp mặt tại nhà chính của gia tộc.

Triệu gia….

Ánh mắt của Triệu Thần không rõ ý vị, hắn hiện tại không thù không oán với Triệu gia, nhưng nguyên chủ thì có. Hắn đến nơi này mượn thân xác của “hắn” sống lại, đã kết một cái nhân, cũng phải trả cho “hắn” một cái quả, nếu không về sau “quả” này sẽ thành một chướng ngại khi hắn tu luyện, thậm chí sẽ sinh ra tâm ma, không có lợi trên con đường tu luyện của hắn.

Triệu Thần vừa ra khỏi học viện đã thấy có xe chờ sẵn ở cổng, người lái xe là quản gia của Triệu gia.

Triệu thúc, người này là một trong những người thân cận nhất với Triệu gia lão gia chủ, Triệu gia lại để quản gia đi đón hắn, cũng thật có ý tứ.

Triệu Thần dựa theo ký ức của nguyên chủ đi vào nhà chính của Triệu gia, khi hắn bước vào phòng khách, lão gia chủ Triệu Quách, phụ thân của nguyên chủ Triệu Sâm, và Triệu Tư Lâu chú ba của nguyên chủ đã lập trận địa ngồi sẵn trên ghế sofa đợi hắn.

Triệu Thần đi đến một bên ghế sofa tuỳ ý ngồi xuống, không khách khí vào thẳng vấn đề. "Có chuyện gì thì nói thẳng, ta không có kiên nhẫn đánh thái cực với các ngươi.”

"Vô lễ phép, nói chuyện với trưởng bối như thế còn ra thể thống gì!" Triệu Sâm nhíu mày, cao giọng phê bình Triệu Thần.

"Vô lễ phép? Hình như tên của ta đã bị xoá khỏi gia phả, dựa trên pháp lý mà nói, các ngươi còn là trưởng bối của ta sao?.” Triệu Thần trào phúng nói.

"Ngươi!"

"Đủ rồi!" Triệu Quách nghiêm mặt ra hiệu cho Triệu Sâm im lặng. Hắn lại nhìn Triệu Thần, ôn hoà nói. "Là Triệu gia không nên trục xuất ngươi, ta cũng đã trách phạt Triệu Sâm, chỉ cần ngươi đồng ý trở lại thì Triệu gia sẽ là chỗ dựa cho ngươi, tài nguyên tu luyện chúng ta cung cấp cho ngươi cũng là tốt nhất...”

"Không thì thế nào?"

"Không thì..” Triệu Quách cười lạnh, thấy Triệu Thần thái độ ngang ngược vô lễ, lão cũng không muốn vòng vo điệu thấp cùng hắn, dứt khoát thả khí áp cường đại về phía hắn, trong mắt lộ ra sát ý, nếu hắn không đồng ý thì kết cục cũng đã rõ.

"Vậy xem ra ta không có lựa chọn nào khác rồi.”

Triệu Thần cười nhợt nhạt, ngay lúc ba người Triệu gia tưởng rằng hắn đã đồng ý thì Triệu Thần cũng phóng ra khí áp, khí áp này hắn dùng bí thuật triệu ra từ linh hồn, một linh hồn sống qua ngàn năm, được tôi luyện đến cực hạn, từng là chí tôn cửu đỉnh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, không cho bất kỳ kẻ nào được phép khinh nhờn.

Triệu lão gia chủ giật mình trước tình huống này, hắn không nhìn rõ được thiếu niên này như thế nào, không đúng, đây không thể là Triệu Thần, dù hắn có là thiên tài đi nữa nhưng ngày trước hắn là một thiếu gia, ăn chơi thâu đêm suốt sáng, không thể nào có khí áp cường đại như thế được.

"Ngươi là kẻ nào!.” Triệu Quách thần sắc nghiêm trọng quát, Triệu Sâm và Triệu Tư Lâu cả người lạnh lẽo. Tình huống này không đúng, khí áp của Triệu Quách không những không áp chế được Triệu Thần, còn bị Triệu Thần thả ra khí áp cường đại hơn trấn áp lại.

"Ta là Triệu Thần, học trò của chiến thần Vương Tư Bân, thiên tài được học viện Đông Hoàng trọng điểm bồi dưỡng, và." Hắn dừng một lúc, ánh mắt sắc bén nhìn ba người Triệu gia, nói tiếp. "Ta không phải là người của Triệu gia các ngươi, vĩnh viễn không phải, lần sau gặp mặt các ngươi sẽ phải trả giá vì đã từng đối xử với mẹ con ta như thế!"

Không biết có phải bị ảnh hưởng từ nguyên chủ hay không, khi đối mặt với người Triệu gia, Triệu Thần chỉ cảm thấy có một cỗ hận ý khó có thể áp chế được nổi lên. Hắn lạnh lùng đứng dậy rời đi, để lại ba người Triệu gia mặt mày xám xịt.

Trong lời nói hắn tỏ rõ ý định sẽ không để yên cho Triệu gia, Triệu Quách muốn xử lý hắn thì Triệu Thần lại nhắc nhở lão “hắn có chỗ dựa” bọn họ không thể động vào học viện được, cũng không thể đắc tội với Vương Tư Bân, trong số các đại gia tộc ở tinh cầu này, Triệu gia mới chỉ bò lên vị trí thứ bảy của thất đại gia tộc mà thôi.

Rầm!

Triệu Quách nộ khí xung thiên đập nát cái bàn trước mắt, phất tay áo bỏ đi.

Rất nhanh kết quả thi đấu đã được tổng kết, học viên Đông Hoàng và Tây Thành mỗi học viện chỉ có mười người lọt vào vòng sau, không có gì bất ngờ, Triệu Thần là một trong số đó.

Trong lúc đó hắn nhận được một nhiệm vụ, thù lao lần này khá đặc biệt, không nói cụ thể là bao nhiêu, tuỳ ý do người nhận nhiệm vụ và bên đưa ra nhiệm vụ thoả thuận. Nhiệm vụ là giải cứu một vị tiểu thư đang mắc kẹt trong một lỗ hổng không gian, Triệu Thần xem lịch sử thấy nhiệm vụ này đã được nhiều người nhận, kỳ lạ là không có ai hoàn thành được, phần lớn chỉ có vào chứ không có ra.

Có thể thưởng bất kỳ thứ gì? Triệu Thần có chút suy nghĩ, hắn liên lạc với bên đưa ra nhiệm vụ, thương lượng nói ra thù lao mình mong muốn. Đối phương tỏ ý chỉ cần cứu được vị tiểu thư kia ra ngoài, thù lao hắn đưa ra bọn họ sẽ đáp ứng.

Triệu Thần tươi cười nhận nhiệm vụ, trao đổi thông tin qua lại, rất nhanh sau đó bên kia đã cho người đến đón hắn.

Nói chuyện trao đổi với người uỷ thác, hắn biết được lỗ hổng lần này xuất hiện ở ngoài biển khơi, nói chính xác hơn là vị trí nằm ở dưới đáy biển. Vị tiểu thư này đam mê vào trong những lỗ hổng không gian rèn luyện, bản tính tò mò rất mãnh liệt. Thường thường lỗ hổng không gian chỉ xuất hiện trên đất liền, lần này nhận được tin có lỗ hổng không gian xuất hiện ngoài biển khơi, nàng liền hứng thú bừng bừng xâm nhập vào trong, đến lúc mọi người trong gia tộc phát hiện thì người cũng đã mất tích.

Triệu Thần tạo ra một vòng linh lực bao trùm lấy thân thể, dần dần chìm xuống dưới biển, từ dưới nhìn lên những tia nắng chiếu xuống mặt nước, tựa như những đoá hoa ánh sáng đang nở rộ, lặn thêm một lúc lòng biển bắt đầu tối đen như mực, thi thoảng có những đàn cá nhỏ đủ chủng loại bơi qua người hắn, xuống thêm khoảng vài trăm mét, hắn mới nhìn thấy được lỗ hổng không gian đen ngòm toạ lạc dưới đáy biển, hắn không chút do dự phi thân vào.

Bịch!

Triệu Thần vừa bị truyền tống đến một vùng sa mạc hoang vu, khắp nơi toàn là cát vàng, trải dài bao phủ một mảnh lục địa, hắn vừa đáp xuống chưa kịp định thần, nơi này đã cho hắn một sự bất ngờ, một con quái xà bỗng dưng phóng ra khỏi mặt cát tấn công hắn. Triệu Thần lập tức nhảy lùi về phía sau, né tránh đòn tấn công bất ngờ của quái xà, đồng thời vận chuyển dị năng bổ mạnh về phía nó, đánh chết con quái xà trong chớp mắt.

Lổ hổng lần này là một vùng sa mạc, không khí nóng bỏng ẩn ẩn dao động trong những đốm năng lượng hệ hoả, Triệu Thần cứ đi theo hướng mặt trời mọc, đi được vài canh giờ mới thấy loáng thoáng được một kiến trúc, nheo mắt nhìn từ xa hoá ra là một toà thành toạ lạc giữa vùng sa mạc.

Hắn bất giác phát hiện ra có điểm không đúng, trong lỗ hổng ngoài quái vật không gian ra, chỉ có người vào diệt quái đoạt tinh hạch, hắn chưa từng gặp lỗ hổng không gian nào có kiến trúc xây dựng như thế này. Triệu Thần suy nghĩ trong chốc lát, hắn trùm mũ lại chỉ để lộ ra một đôi mắt, giả trang thành người lữ hành xâm nhập vào bên trong đoàn người đang đi lại.

Toà thành này là một toà thành to lớn mang kiến trúc cổ xưa, bao bọc xung quanh là một bức tường vững chắc, hai bên hông cửa thành có người giống như binh lính đứng canh gác, khuôn mặt vô hồn nhìn người ra kẻ vào. Triệu Thần theo đoàn người đi vào trong thành, nhìn xung quanh xem xét tình hình, nơi này nhân khẩu đông đúc, đường xá sầm uất, giống như một thành thị nhỏ toạ lạc giữa sa mạc, người trong thành chia theo từng dòng từng dòng đổ xô về phía trước, dáng vẻ vội vã ráo riết, hắn khó hiểu kéo lại một người hỏi thăm. Người kia nói rằng trong thành đang chuẩn bị một trận đại điển tế lễ cho "Thần", mọi người đang vội vã đi tham gia đại lễ.

Thần? Ở thế giới tu chân đúng là có thần, nhưng thần cũng giống như bọn hắn, là tu đạo mà thành, mục đích tu đạo của hầu hết người ở tu chân giới là để thành thần, không biết vị thần trong miệng dân bản địa ở đây là như thế nào? Triệu Thần có chút hứng thú đi theo dòng người, càng đi hắn lại ẩn ẩn cảm giác nơi này hết thảy đều không chân thực, mọi thứ giống như mây mù hình thành vậy. Triệu Thần nhíu mày, hắn ấn pháp quyết thi triển thiên nhãn soi thấu vạn vật, đôi mắt hoá thành một màu vàng rực, nháy mắt mọi vật xung quanh tan thành mây khói, hoá thành một đống hoang tàn đổ nát, mà dòng người phía trước là những bộ xương đang đi xập xệ xung quanh.

Ảo ảnh?

Triệu Thần thuận theo hướng của những bộ xương đi đến một nơi rộng lớn, phía trên là một đài tế lễ được dựng lên bằng các cột trụ đá, trên trụ đá khắc những hoa văn uốn lượn kỳ lạ, dưới đài thi cốt đứng đông nườm nượp. Hắn dùng thuật ẩn thân, bế khí giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất rồi đi quan sát, rất nhanh hắn phát hiện được một cái lồng đằng sau đài tế lễ, trong đó nhốt ba người hai nam một nữ, gương mặt cả ba người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hắn đánh giá ba người đang ngồi trong lồng, nhận ra người nữ kia chính là vị tiểu thư của gia tộc ủy thác, hai người còn lại có lẽ là người nhận nhiệm vụ hoặc bảo tiêu của nàng. Triệu Thần nhìn xung quanh, chiếc lồng đang được một đội hộ pháp canh giữ chặt chẽ, khắp nơi là những bộ xương khô đang dần trở nên điên cuồng vì lễ tế này, hắn nên làm thế nào để cứu người ra đây?