Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 48



Mặc dù mới đi làm một tháng, nhưng Trần Tố đã là tổ trưởng, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Trần Tố làm cán bộ, với thời khắc chính trị rất nghiêm nghị trước mặt, Trần Tố tăng ca ắt không thể thiếu.

Đợi tới khi Trần Tố về đã là chín giờ, bọn họ tiện thể xem tin tức trung ương ban bố “Ủy ban trung ương ĐCS TQ công bố về Đảng viên không được phép tu luyện ‘Pháp Luân Công"”, bọn họ cũng rất kỳ quái Trần Tố làm sao lại nghĩ tới đề tài luận văn như vậy, nếu như là bọn họ, căn bản sẽ không để ý tới loại chuyện tình thần thần quỷ quỷ này, đối với nghi hoặc này, Vương Tuấn không hé một lời nào. Lúc đó anh cũng rất lấy làm lạ, Trần Tố không phải người rất nhiệt tình, càng không hỏi chuyện vớ vẩn, thế nào lại nghĩ đến đề tài như vậy? Trần Tố trả lời khiến Vương Tuấn cứng ngắc, Trần Tố trực tiếp nói, “Khi em còn bé mẹ đã từng nói, người không làm chuyện tốt căn bản không thể lên thiên đàng, mặc dù là hơi mê tín, nhưng cũng không phải nói dối nha. Mà họ thổi phồng cũng thổi hơi quá đáng rồi!” Quên đi, vẫn là không nên lấy ra nói.

Mặc một thân đồng phục khiến Trần Tố rất có tinh thần. Vừa vào nhà, Trần Tố cùng Cao Viễn hôm nay cũng mặc đồng phục bắt tay, rất có vị đạo chúng ta là một phe nhìn đến mức người khác ngứa răng. Nghe nói Cao Viễn năm nay chuẩn bị thi thạc sĩ, Trần Tố lập tức quay đầu: “Vương Tuấn, em cũng thi thạc sĩ!”

Vương Tuấn bưng cho Trần Tố chén chè hạt sen mặt lập tức dài ra, Trần Tố đối với Cao Viễn không phải tin tưởng bình thường, sự thật Trần Tố dùng bề ngoài nhìn người đừng để cho đồng nghiệp khác biết mới tốt.

Nhìn trên ngón tay Trần Tố và Vương Tuấn có cặp nhẫn bình thường màu trắng bạc giống nhau, bọn họ không trêu chọc, cố ý không chú ý tới, hoàn cảnh công tác của Trần Tố cho bọn họ khảo nghiệm rất lớn (ý là bị shock), họ không tiếng động chúc phúc.

Trời không còn sớm, Trần Tố và Vương Tuấn tiễn họ ra tiểu khu.

Nhìn Trần Tố và Vương Tuấn trở vào nhà, Lưu Trấn Đông đùa giỡn: “Sau này tôi không cùng tới với cậu nữa, cậu khẳng định bị Vương Tuấn xếp vào sổ đen không chào đón.”

Nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau xa xa, Cao Viễn thản nhiên nói: “Vương Tuấn và Trần Tố sẽ hạnh phúc.”

“Chuyện do con người tạo nên.” Lưu Trấn Đông nhìn y nói: “Lại nói, cậu chính là bà mối của họ đó.”

Cao Viễn thật lâu mới thu hồi ánh mắt nói: “Vương Tuấn phụ lòng Trần Tố tôi sẽ sẽ giết cậu ta.”

Lưu Trấn Đông quay đầu đi không nhìn ánh mắt đen láy chăm chú của Cao Viễn, thả lỏng tay chân nhìn bầu trời: “Hôm nay có trăng kìa, ngôi sao bên cạnh ánh trăng kia tên là gì ấy nhỉ?”

Về nhà dọn dẹp rửa mặt đi ngủ.

Vương Tuấn không quan trọng quan hệ của hai người có bị người nào biết hay không, không có cùng vào cùng ra, chỉ là do Vương Tuấn và Trần Tố cá tính quá trầm không hay nói toạt ra, còn nữa, bởi vì Vương Tuấn có Trần Tố bên cạnh căn bản không có tâm tư làm việc, hôn nhân trên danh nghĩa của cha mẹ Vương Tuấn khiến anh cho tới bây giờ không để ý tới danh phận hôn nhân và v.v.., thế nhưng tính đặc thù đơn vị công tác của Trần Tố đúng là khiến Vương Tuấn cảm thấy nguy cơ, không thể nghi ngờ, đơn vị công tác của Trần Tố có thể trở thành một gút mắt quan trọng trong quan hệ giữa hai người, trong cuộc sống đoàn thể có quá nhiều tiếp xúc và gặp gỡ giao thiệp, Vương Tuấn đặt làm một đôi nhẫn bạch kim, từ ngày đầu tiên đi làm của Trần Tố liền đeo vào ngón tay hai người.

Buổi tối im ắng, dưới sự nhuộm đẫm của tình dục, Trần Tố giơ tay nhìn chiếc nhẫn màu bạc trắng được ngọn đèn chiếu sáng, Vương Tuấn cầm ngón tay Trần Tố, mười ngón giao nhau đan hai chiếc nhẫn màu bạc dưới ánh đèn dị thường lóng lánh, đối mặt nhau, cánh môi tiếp cận từ khẽ khàng đến giao hòa sâu sắc, trước mặt hai người không phải con đường dễ đi, Vương Tuấn biết! Trần Tố hiểu rõ! Nhưng hai người nương tựa cận kề nhau nhất định có thể đi tới cuối cùng, hôn nhân pháp luật cách hai người quá xa, là sự thật sinh thời không thể sửa đổi, nhưng họ tin tưởng bản thân! Tin tưởng ý hợp tâm đầu!!

Trần Tố nếu so với người khác phải tốn gấp đôi thời gian mới có thể thích ứng hoàn cảnh mới, không chịu tụt sau lưng người khác là tính bướng bỉnh của Trần Tố, thời gian rất nhanh trôi đi, sự trở về của Ma Cao và làn sóng chào mừng thiên niên kỉ mới hòa tan không ít trò khôi hài chính trị, ngày nghỉ ngắn ngủi không có thời gian về quên, lúc này Trần Tố cũng không cách nào để Vương Tuấn một người một mình trải qua Tết Âm lịch, chuyện năm ngoái rõ ràng ngay trước mắt.

Mẹ mỗi tháng nhận được hơn một ngàn đồng tiền lương Trần Tố gửi về ở trong điện thoại không ngừng dặn dò phải bảo trọng thân thể.

Đầu năm đầu tiên của thế kỉ đi làm lại bắt đầu vì điều tra nhân khẩu niên độ tiếp theo nên phải làm rất nhiều công tác thống kê, trò giải trí trong cuộc sống chính là biểu hiện kiệt xuất trong Olympic khiến toàn dân phấn chấn! Tổng điều tra nhân khẩu toàn quốc là căn bản của đất nước, tuyên truyền không ngừng, ngày nghỉ khó có được cũng rất khó được lúc ngủ nướng một giấc.

(khổ trên sao mà ý tứ lung tung thế này =_=)

Trần Tố trong công việc là chuyên nghiệp và vui thích, giống như là một con ốc nho nhỏ trong cái máy khổng lồ, Trần Tố thích cảm giác chính mình được cần tới, lại một năm, còn đắm chìm trong hưng phấn Olympic thành công không cách nào lắng xuống, thấy được tin tức lan truyền nội bộ trước tiên, thấy được tòa nhà phồn hoa trong nháy mắt hôi phi yên diệt (tan thành mây khói), Trần Tố trải nghiệm một câu người lớn dưới quê từng nói, chó cùng rứt giậu, con thỏ bị ép cũng sẽ cắn người.

(Đang nói tới vụ 11/9/2001)

Đối với chuyện của nước ngoài, Trần Tố luôn không mẫn cảm, càng thích tiến hành phân tích chuyện trong nước hơn.

Xem tin tức, Trần Tố lãnh đạm, có thể mượn cơ hội này đem lên quốc tế hay không, đặc biệt là quốc gia có tòa nhà bị đụng sập trước sau như một dùng tiêu chuẩn đến can thiệp vào chuyện nước khác, lấy vấn đề Đông Turkestan* nhiều lần cản trở và phủ nhận ra mượn đề tài để nói chuyện của mình trong đại hội chống khủng bố, Trần Tố bưng nước trà ngồi vào trong đám người, nhìn khói lửa trên tin tức nói một câu nói vô tâm khiến Viện lãnh đạo hiếm khi thấy góp phần trong vòng năm phút liền quyết định tạo một tổ nhỏ đối ứng (trả lời) đặc biệt, Trần Tố đảm nhiệm tổ trưởng tổ đặc biệt, phải trong vòng mười phút giao một bài luận văn cho phía trên!

(ở đây nói về người Duy Ngô Nhĩ, là một dân tộc Trung Á sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Xem thêm ở đâyhttps://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C6%B0%E1%BB%9Di_Duy_Ng%C3%B4_Nh%C4%A9)

Trần Tố hoàn toàn không có hứng thú với quốc tế, chỉ là thuận miệng nói ra không ngờ tới lại thành tiêu điểm, là quán tính, Trần Tố đều lấy trầm mặc mà chống đỡ, lãnh đạo phấn khởi hiểu ra chỉ định Trần Tố không biểu hiện bất an ra ngoài, loại chuyện này chính là xem ai nghĩ ra trước người đó thắng.

Trần Tố từng làm tiểu tổ trưởng, ai cũng biết vị này luôn luôn ít nói kiệm lời đồng thời chịu nghe ý kiến của người khác, mọi người cung cấp ý kiến bù cho Trần Tố một khóa chính trị.

Thành viên tiểu tổ tích cực phát biểu ý kiến, Trần Tố trầm mặc càng tỏ ra nổi bật!

Vị đồng chí này có thể tĩnh táo khách quan nhận định sự việc, trong công việc cẩn trọng, không nói toạt hết ra, lãnh đjao nghe báo cáo rất hài lòng, đặc biệt thái độ Trần Tố không tranh công làm cho lãnh đạo quyết định muốn bồi dưỡng đồng chí tốt như vậy, vừa làm việc vừa học nghiên cứu sinh, vì thế Trần Tố càng bận rộn. Không có thời gian bận tâm đến người nhà, là bởi vì đang làm việc cho quốc gia, Trần Tố hoàn toàn không tiếc nuối!

Tiền lương mỗi tháng Trần Tố đều sẽ gửi phân nửa về cho ba mẹ xài, ba mẹ nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Ăn đồ tự trồng chính là có lợi ích như thế, hầu như không có chi tiêu gì, trợ cấp cũng là rất lớn.

Di sản mẹ Vương Tuấn để lại dưới sự chỉ điểm của luật sư đã được ủy thác mua bán, lợi nhuận sinh ra hàng năm đều để quyên góp, công cuộc từ thiện làm thật lâu thật dài. Phòng ở của Trần Tố cũng đang gia tăng hàng năm, đích tình cho thuê đều tốt, phòng ở mấy năm này bởi vì Olympic thành công quả thật có xu thế tăng trưởng. Hơn nữa, công việc của Vương Tuấn phát triển tốt, Vương Tuấn đưa tiền cho Trần Tố giữ, Trần Tố không từ chối, giữa hai người không có ý nghĩ dư thừa gì nữa rồi. Hai người bận rộn vào ngày nghỉ mới có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm, Trần Tố có sự nghiệp thay đổi kinh người, thành thục và cao quý không thể che giấu.

SARS tiến đến cắt đứt tiết tấu bận rộn, tai nạn và khủng hoảng trong một đêm khiến Bắc Kinh trở nên gần như trở thành trống không hoang vắng, đoạn đường chỗ Trần Tố ở trở thành khu ảnh hưởng nặng nhất, hầu như trong trạng thái giới nghiêm, Trần Tố và Vương Tuấn rốt cuộc cùng nhau nhàn rỗi, Trần Tố chú ý tràng chiến tranh phi vũ trang này, cậu không đeo khẩu trang thật dày, cậu không sợ! Tại sao phải sợ tử vong?! Chỉ cần là người sẽ không thoát khỏi cái chết, có thể cùng nhau bầu bạn, Trần Tố không sợ!

Hiếm thấy, Trần Tố có một kì nghỉ dài hạn, vốn Trần Tố muốn mượn cơ hội này về quê nhà đã ba năm chưa trở lại, nhưng tình huống của SARS so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, có người nói người tỉnh ngoài vừa nghe nói là từ Bắc Kinh đi ra, toàn bộ coi bọn họ là ôn dịch, kính nhi viễn chi (tôn kính mà không gần gũi), tránh còn không kịp, Vương Tuấn chứng thực đây là hiện trạng thật, Trần Tố bất đắc dĩ hủy bỏ kế hoạch, Trần Tố cũng không muốn chọc người khác để ý tới, liền bất đắc dĩ hủy bỏ.

Cùng Vương Tuấn bước chậm bên bờ hồ Di Hoà Viên, leo lên Trường Thành không người, tản bộ trong Thiên Đàn (Đàn thờ Trời, xem thêmhttps://vi.wikipedia.org/wiki/Thi%C3%AAn_%C4%90%C3%A0n_%28%C4%91%E1%BB%81n%29) thưa khách, hơn cả thanh tỉnh chính là không khí trong lành vô cùng, người TQ nhiều lắm, bình thường những điểm du lịch như người nhiều như mây, không biết là nhìn cảnh hay nhìn người.

Sóng vai đi trong Hành lang lịch sử, trao đổi ánh mắt còn có cảm giác yêu thương. Vào thời kì như vậy, hai người cùng sống chung tám năm, Trần Tố cũng đã ba mươi tuổi.

Một ngày này, hai người nhờ một vị du khách hiếm hoi chụp một tấm ảnh chung của cả hai, đặt bên cạnh tấm ảnh chụp chung hai mẹ con Vương Tuấn.

Vượt qua thời kì dịch bệnh, toàn quốc cũng chậm rãi tuyết tan, Trần Tố khôi phục công tác, Trần Tố bắt đầu có cơ hội thường thường xuất ngoại, để nâng cao trình độ tiếng Anh, Vương Tuấn bất đắc dĩ nhặt lại môn tiếng Anh vứt xó nhiều năm, dẫn đến hai người gặp mặt đều là nói tiếng Anh, thiếu điều lên giường cũng dùng thứ tiếng quỷ này. (=))))

Đối với ba mẹ và anh em vài năm không gặp, Trần Tố trong trăm bận đều gọi điện tới hết, nhưng không nhiều lắm, trong công việc, Trần Tố cần chính là càng nỗ lực mới không tụt hậu sau người khác.

Sau khi nơi làm việc của đứa con thứ hai tại Bắc Kinh phát sinh dịch SARS, mẹ Trần vẫn chú ý tin tức TV mỗi ngày.

Gần đây mẹ Trần rất phiền não!

Thằng hai Trần gia mỗi tháng gửi về hơn một nghìn đồng, trong thôn mười dặm người nào không biết? Đây là chỗ tốt của việc đi học, Trần gia lấy ví dụ thực tế nói rõ ưu điểm của việc đi học! Ai không ước ao Trần gia chứ, cho dù vợ con cả vẫn luôn quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt lắm cũng thỉnh thoảng trở về đi qua đi lại, người nào không biết chỉ ba năm nay thằng hai Trần gia gửi về hết mấy vạn chứ, mua nhà trên huyện sớm không phải là chuyện khó nữa. Đứa út Trần Khải đã về từ Tô Châu, chuẩn bị mở tiệm buôn bán ở huyện, đứa con dần dần lớn lên, trước mắt cần tới trường, vì đời kế tiếp, Trần Khải có quyết định của chính mình. Bởi vì vợ sinh ra con gái, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất kém, Trần Khải nghĩ mượn tiền anh hai phát triển một chút. Mà con gái Trần Khiết đã tới tuổi thanh niên, lại nhìn không trúng đối tượng, điều này làm cho mẹ Trần ba Trần rất không ngon giấc.

Thế nhưng, những thứ này không phải nguyên nhân trọng yếu nhất mẹ Trần phiền não, không biết bắt đầu từ lúc nào, chính là trong mấy tháng này, trên huyện, trong xã, trong thôn, đều lưu truyền hai lời đồn hoàn toàn bất đồng, đều là về Trần Tố, mỗi một phiên bản cũng làm cho Trần gia bị người chú ý tới!