Thần Hộ Mệnh

Chương 2



Hồ Nhất Phàm cứ thích chọc ghẹo cậu, để rồi hôm nay Hạ Phồn chính thức tuyên bố là cậu giận rồi. Sau đó cậu mau chóng đuổi tên này về trước.

Trước nay Hồ Nhất Phàm luôn nghe lời cậu, hắn ngoan ngoãn đi về. Hứa là về nhà sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để đền cho cậu.

Nhưng mà thực ra Hạ Phồn đuổi Hồ Nhất Phàm về cũng không phải do cậu tùy hứng như mọi khi.

Tuy giờ là buổi tối, nhưng trời hôm nay dường như tối nhanh hơn lúc thường, mà đèn đường thì vẫn chưa mở lên. 

Dù có ánh đèn chiếu rọi từ các quán bán đồ ăn, nhưng những bóng đèn kém chất lượng đó chỉ có thể chiếu sáng một khoảng phía trước, còn phía sau vẫn tối đen như mực khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Hạ Phồn nắm chặt túi đựng giấy tờ, cậu hít một hơi thật sâu, dừng lại bước chân nói: " Ra đây đi ".

Xung quanh yên tĩnh, một lúc lâu sau đó, ở phía ngoài hàng rào chợt có tiếng sột soạt, một người bước ra từ trong đó.

Người đàn ông này mặc một bộ đồ đã lỗi thời, xung quanh eo còn treo tùm lum thứ. Vừa thấy Hạ Phồn ông ta nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.

" Lại là ông "

Hạ Phồn tức giận mắng:" Tên biến thái này sao ông lén lút theo dõi tôi hả, tôi báo cảnh sát đó." 

Người đàn ông xua tay nói: " Cậu Hạ Phồn à, tôi đang giúp cậu đấy. Nói cho cùng thì thứ bên cạnh cậu vẫn không thuộc về nơi này." 

" Liên quan tới ông à? " Hạ Phồn vơ bừa một xấp giấy ném qua, thầm nghĩ hôm nay đuổi Hồ Nhất Phàm về trước là đúng đắn. Cậu biết ngay người này theo dõi mình là có ý đồ xấu mà, giống hệt mấy ông thầy trừ tà trong phim nhỉ?

Tuy rằng Hồ Nhất Phàm là tên đáng ghét, nhưng cũng không phải là ác quỷ mà người này có thể tùy tiện giết chết được. 

Đập người xong, Hạ Phồn nổi giận đùng đùng nhanh chân bỏ chạy. Lại không chú ý tới người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ cũng không đuổi theo cậu, máu chảy dọc theo cánh tay ông ta.

Đứng yên một hồi, thầy trừ tà hít thật sâu nói: "Cậu ta bỏ chạy rồi, cậu cũng bỏ dao xuống đi." 

Sau lưng người đàn ông truyền đến một tiếng hừ lạnh. Ngay sau đó, một người từ trong bóng tối đi ra. Hắn chậm rãi rút ra con dao đang cắm trên tay tên trừ tà, không quan tâm người đàn ông đau giật cả mí.

" Hồ Nhất Phàm, lần sau cậu lại đâm tôi là có thể xảy ra án mạng đó!" Người đàn ông đau đớn che tay mình lại, xoay người đối mặt với linh hồn phía sau.

Lúc này, trông Hồ Nhất Phàm không còn dịu dàng ân cần và ngoan ngoãn nghe lời như ở trước mặt Hạ Phồn nữa. Mà thay vào đó là một người lạnh lùng, hung ác.

" Nếu ông còn dám tới làm phiền Hạ Phồn nữa thì tôi không ngại giết người đâu." Hắn lạnh lùng chĩa thẳng mũi dao vào ngực tên trừ tà.

" Cậu có chấp niệm quá sâu với cậu ta nên vẫn không siêu thoát được. Nhưng cậu ta đã không còn nhớ rõ cậu nữa." Người đàn ông lùi ra sau mấy bước, rốt cuộc trong lòng ông ta còn có chút sợ hãi.

" Tôi cam lòng chấp niệm vì cậu ấy cho đến khi hồn phi phách tán." 

Hồ Nhất Phàm kiêu ngạo ngẩng đầu, ánh mắt hắn sáng rực rỡ tựa như có năng lực vượt qua mọi thứ vậy.

Người đàn ông sững sờ, cất tiếng thở dài: " Nhưng suy cho cùng thì người quỷ các cậu cũng không chung đường.”

" Vậy tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy, chờ cậu ấy nhắm mắt xuôi tay trong hạnh phúc, lúc đó chúng tôi sẽ không còn khác biệt nữa."

Dứt lời, Hồ Nhất Phàm cũng chẳng muốn giằng co nữa. Chỉ chỉ dao vào ngực tên trừ tà, lạnh lùng cảnh cáo: “ Tôi nói lại lần cuối cùng, tránh xa cậu ấy ra." 

Nói xong hắn nhanh chóng rời đi, hắn còn phải tranh thủ đi về làm món gà sụn sốt cay trước khi cục cưng Phồn Phồn về nhà nữa.