Thần Hoàng

Chương 1094: Huyền Thông vi cấm



- Sư đệ không biết, lúc trước trước khi sư tôn muốn lấy kiện Khai Thiên chi bảo kia của Vân Giới kỳ thật đã có đoán trước, chính mình hơn phân nửa sẽ thân vẫn. Vì vậy luyện ra bảy thanh Tiên Kiếm đỉnh giai, phân cho sáu sư huynh đệ chúng ta chấp chưởng. Từng nói một khi Thất kiếm hợp nhất thì có thể trảm chí cảnh! Có thể trấn áp số mệnh Thương Sinh khung cảnh ta. Đáng tiếc cuối cùng thanh Luyện Thần Kiếm này vạn năm qua đều tìm không được kỳ chủ.

Ngừng lại một chút, Minh Ngọc do dự một phen, vẫn mở miệng:

- Ba mươi năm sau, Thương Sinh Đạo ta sẽ có một hồi đại kiếp nạn. Cũng không phải Đạo Môn, cũng không phải Nho gia. Là một vị đại thù của sư tôn năm đó, tối đa 30 năm sẽ khỏi hẳn trọng thương, thoát kiếp mà ra. Người này nếu ra, Thương Sinh Đạo ta tuy không sợ. Nhưng những đệ tử tích súc mấy năm này, lại không biết sẽ vẫn lạc bao nhiêu nữa.

Tông Thủ sắc mặt ngưng tụ, có thể khiến Minh Ngọc ưu sầu như thế. Vị đại địch này chỉ sợ còn mạnh hơn Huyền Thanh đạo nhân. Không cần nghĩ ngợi, Tông Thủ liền đã nói:

- Chẳng lẽ tăng thêm Long Ảnh sư tôn --

Hắn cũng là một thành viên Thương Sinh Đạo, việc này cũng không tránh khỏi được.

Bất quá lời còn chưa dứt, đã bị Minh Ngọc cắt đức:

- Năm mươi năm này, đối với Long Ảnh Thánh Tôn rất là trọng yếu. Nếu không đến bất đắc dĩ, hay chớ nên kinh động thì tốt hơn. Mọi thứ không thể quá mức! Ngụy Húc sư đệ nhiều lần tính toán Thánh Tôn, lần một lần hai còn có thể, ba bốn lần lại quá không chừng mực. Kết giao Long Ảnh, là vi ứng chiến chư giáo Vân Giới. Còn đây lại là chuyện của Thương Sinh Đạo ta không thể phiền toái người khác.

Tông Thủ lại giật mình, chợt tức cười. Nếu như thế, đối với Thương Sinh Đạo mà nói, quả thật đúng là một hồi đại nạn.

Không khỏi lần nữa nhìn Luyện Thần Kiếm, trong nội tâm một hồi hậm hực. Dù có thanh kiếm có thể trảm Chí cảnh này, cũng không bảo hộ được đệ tử Thương Sinh Đạo, vậy thì làm được gì?

Nhưng vào lúc này, Tông Thủ chỉ cảm thấy Vô Danh Kiếm trong tay áo run rẩy một hồi.

Tông Thủ lúc đầu chưa phát giác ra, nhưng biên độ lắc lư ngày càng mạnh, lúc này mới chú ý.

Từng tiếng kiếm minh phát ra từ trong tay áo hắn, không ngừng vang vọng trong từ đường

Tông Thủ không khỏi cười lên:

- Hẳn là ngươi cũng cảm thấy như thế phải không? Lưỡi kiếm này mặc dù tốt, đáng tiếc đối với Thương Sinh Đạo ta lại vô dụng --

Vô Danh Kiếm lại chấn vang, cũng không biết rốt cuộc là cùng ý với Tông Thủ hay là đang kháng nghị nữa.

Tông Thủ hơi cảm thấy kỳ quái, cẩn thận nghĩ nghĩ, liền tự cho đúng đấy, lại vỗ vỗ thân kiếm trong tay áo.

- Yên tâm! Lưỡi kiếm này ta không muốn là được.

Vô Danh Kiếm có thể luyện Nguyên Hồn, tăng cường nhiều loại linh pháp. Bản thân tuy không phải đặc biệt lợi hại, lại dị thường cứng cỏi.

Còn có công năng tiến hóa, ban đầu lúc trong tay hắn cũng chỉ là pháp bảo trung phẩm thôi.

Mà hiện giờ cũng đã tấn giai đến thượng phẩm rồi.

Theo Tông Thủ xem ra thì giá trị kiếm này hoàn toàn không dưới Luyện Hồn Kiếm! Sớm muộn có thể trở thành Tiên Khí.

Nói lại thì vị tổ sư Hi Tử của Thương Sinh Đạo này cũng thật kỳ quái.

Đã biết rõ mình phải vẫn lạc, lưu lại kiếm trận, phải nên hết sức bảo toàn tông môn mới phải chứ

Lại hết lần này tới lần khác luyện thành một thanh kiếm điều kiện hà khắc, không ai có thể dùng như vậy.

Duy chỉ có một điểm kỳ quái, dù là đến hôm nay cũng không biết kiếm này rốt cục lai lịch ra sao?

Ngày đó hắn ở Thương Sinh khung cảnh, sau đó lưỡi kiếm này liền vô cùng đột ngột rơi xuống trước người hắn.

Đúng rồi! Minh Ngọc sư huynh, quanh năm đều thủ hộ ở phụ cận Vân Giới, có thể nào biết được một hai không?

Vô Danh Kiếm vẫn nhẹ chấn minh lấy, thanh âm rung động cũng đang thấp đi. Tựa hồ cực kỳ thoả mãn. Lại tựa hồ tinh thần sa sút cực độ, tóm lại đã dần dần được dẹp yên.

Tông Thủ cũng không để ở trong lòng, đang muốn mở miệng hỏi thăm thì Minh Ngọc đã nói trước:

- Tông Thủ ngươi có biết Nguyên Tĩnh sư thúc không?

Tông Thủ nghe vậy, lập tức kinh ngạc nhìn sang.

Nguyên Tĩnh tán nhân Lâm Huyền Tĩnh, là một trong vẻn vẹn mấy vị tổ sư còn trong tông môn, Thái Nguyên Tông chi tổ, hắn sao lại không biết?

Đang yên lành, vị Minh Ngọc sư huynh này sao lại hỏi hắn như thế?

- Như vậy sư đệ ngươi có biết chuyện Nguyên Tĩnh sư thúc nàng hai mươi năm trước đã dùng bí pháp tiến vào Chí cảnh không?

Minh Ngọc hỏi, thần sắc âm tình bất định:

- Thọ nguyên nàng đến hạn, lại có linh triều nổi lên, Thương Sinh Đạo ta thì cấp bách chiến lực nên mới làm vậy. Chỉ là đạo cơ không được đầy đủ, kém chí cảnh chính thức không ít nên mười vạn năm sau vẫn có nguy cơ vẫn vong --

Lại có việc này?

Tông Thủ thần sắc yên lặng nhớ lại. Nhớ tới trước sau trận chiến của hắn ở Thượng Tiêu Tông, rồi sau đó trong mắt, đã hiểu rõ.

Không cần Minh Ngọc lại tiếp tục nói, hắn cũng biết ngụ ý của vị sư huynh này rồi.

- Sư huynh là muốn mời Ngao huynh kia của ta bổ toàn đạo cơ cho Nguyên Tĩnh tán nhân sao?

Thấy Minh Ngọc không nói, lộ ra cam chịu, ánh mắt mong ngóng nhìn qua. Tông Thủ sắc mặt lại ngưng trọng lắc đầu:

- Việc này sư đệ ta, tự nhiên sẽ không chống đẩy! Bất quá ta thấy Ngao huynh hắn trước khi thù hận triệt để chấm dứt, chỉ sợ là không tiện phân tâm, hơn phân nửa bất chấp việc này. Mà mặc dù có đáp ứng thì nhất thời cũng khó làm được. Không ngộ được sáng tạo chi pháp, tliền không cách nào chưởng tồn tại chi đạo. Ngao huynh hôm nay, còn kém không ít --

Nói như vậy, nhưng trong lòng lại khẽ nhúc nhích. Ngao Khôn làm không được, còn hắn thì sao?

Sáng tạo hủy diệt và Thái Sơ chung mạt, kỳ thật có liên quan rất lớn.

Tồn tại tiêu vong chi thuật, cần có hiểu rõ về nhân quả, vận mệnh, thời gian, không gian nhiều loại đại đạo

Ngao Khôn chênh lệch một tí, nhưng Tông Thủ hắn lại không chút khuyết điểm --

Hạch tâm chi pháp của hắn tuy không phải là tồn tại tiêu vong hai pháp, nhưng lại là ‘ Đạo ’! Đạo của Tam Thiên Đại Đạo! Đạo của đại đạo chí giản!

Tồn tại tiêu vong tuy cường hoành, nhưng cũng là một trong đại đạo!

Có thể thử một lần không?

Chỉ là hắn muốn làm được cũng cần có đầy đủ thực lực, trợ Nguyên Tĩnh khôi phục đạo cơ, lại cần thời gian --

Tông Thủ bên này lâm vào trầm ngâm, Minh Ngọc lại chỉ cho rằng hắn khó xử, không khỏi thở dài:

- Nói cũng đúng, chẳng những sáng tạo chi pháp khó tìm mà Ngao Khôn còn sốt ruột báo thù, muốn hắn lần nữa trọng thương bổn nguyên, bổ toàn toàn bộ đạo cơ cho Nguyên Tĩnh sư thúc quả thật cũng có chút ép buộc. Việc này không vội nhất thời, là ta quá sốt ruột rồi, Tông Thủ ngươi không cần để ý.

Sau khi hắn dứt lời liền tâm sự nặng nề đấy, đi ra ngoài từ đường.

Tông Thủ thật vất vả đợi đến lúc vị sư huynh này nói xong, đang muốn mở miệng thì chỉ thấy Minh Ngọc đã đạp phá hư không, rời khỏi Thương Sinh khung cảnh, chỉ lưu lại một chuỗi thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.