Vài năm nữa, nhiều lắm thì cũng chỉ là Linh cảnh, hoặc là đánh giá cực cao một chút, là Linh cảnh trung kỳ.
Nhưng thế này thì như thế nào? Tuyệt không có khả năng là đối thủ của Ngọc Tàn Dương và Chu tà Hồng Cơ kia.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, giống như một trời một vực, không thể vượt qua.
Lại kỳ quái hỏi:
- Quên hỏi, Thủ ca ca ngươi tại sao lại ở chỗ này? Thật chẳng lẽ là như tỷ tỷ nói, là bị Đạo môn đuổi ra khỏi Vân Giới, Đạo môn kia ỷ thế hiếp người, thật là chán ghét.
Tông Thủ nghe vậy thì im lặng, thổn thức một hồi.
Lúc trước là vì muốn bớt việc, không đem Ích Ma thần toa thu hồi, thả ra con Bích Hỏa Huyền Quy kia, quả nhiên là mười phần sai.
Nếu là có con Tiên giai hộ giá linh sủng này giữ thể diện cho hắn, như thế nào lại như bây giờ?
Lấy thân thể biến dị thần thú của nó, vô luận là Ngọc Tàn Dương kia cũng tốt, Chu tà Hồng Cơ cũng được, đều cần phải đi vòng qua, xa xa tránh né.
Thấy ngứa mắt, trực tiếp đụng tới, liền khiến cho hai này chịu đủ.
Đang nghĩ như vậy, ánh mắt Tông Thủ bỗng nhiên ngưng tụ, mắt nhìn về phương xa.
Một cái chớp mắt tiếp theo, liền quả nhiên gặp vài đạo khí cơ cường hoành, từ hậu phương nhanh chóng truy đuổi tới.
Thanh thế to lớn, nhận ảnh như hồng. Hướng về phía cự thuyền này xông tới.
Mà Chu tà Hồng Cơ kia cũng cười to một tiếng:
- Người đang còn ở khoảng cách ngoài 3000 tức, cũng dám cách không ra tay, ngăn ta đi về phía trước? Mấy vị thật sự là quá coi thường Tru Tà Ly Biệt Câu trong tay ta rồi!
Câu ảnh phân thiểm, ở trên hư không phác thảo. Chẳng những đem vài đạo khí mang kia đều cắt thành nát bấy, càng là mượn lấy lực lượng của kình mang, khiến cho độn tốc của cự thuyền càng nhanh hơn.
Về sau thỉnh thoảng lại có nhận ảnh hoành không, hoặc là linh pháp biến ảo bay tới đây.
Chu tà Hồng Cơ nhưng lại y nguyên không sợ, một câu toái trảm hư không, từng cái nát bấy.
Tốc độ của cự thuyền là không giảm chút nào, thẳng đến khi đụng vào một mảnh không gian mà linh thức căn bản là không cách nào xuất ra được khỏi thuyền.
- Là Hư Vọng Hải?
Tông Thủ nhìn ra bốn phía, trong mắt nhìn thấy là một màu đen kịt, nhìn không thấy cái gì.
Tông Thủ lại biết, bốn phía này đều là một mảnh thời không kẽ nứt bạo liệt. Liên miên bất tuyệt, lại ẩn chứa tuyệt đại uy năng.
Không cẩn thận, liền có khả năng bị lực lượng của mảnh không gian này xé thành phấn vụn.
- Kiến thức của Tông huynh đúng là rộng rãi, chính là Hư Vọng Hải!
Người nói chuyện, đúng là Chu tà Hồng Cơ, chẳng biết từ lúc nào đã từ boong tàu phía trước đi lại đây.
Ánh mắt tự tin, nhìn về phía sau thuyền.
- Đến nơi này, những người kia chắc hẳn khó truy tìm được tung tích của chúng ta.
Thần sắc của Diệp Phi Sương cũng thoải mái không ít, ở trong Hư Vọng Hải này, linh niệm của tu sĩ quyết không thể tiến vào dò xét. Nếu không, tất sẽ bị lực lượng không gian nơi này xé nát, nguyên thần tổn thương.
Dù là Thần cảnh, cũng là như thế.
Đến nơi này, cơ bản cũng xem như là thoát hiểm. Khả năng bị đuổi theo, đã là giảm đi đến một nửa.
Cảm kích hướng về phía Chu tà Hồng Cơ thi lễ:
- Đa tạ Hồng Cơ công tử, nếu không có ngươi, ta và Tiểu Hàn cũng không biết làm thế nào mới tốt. Tiểu muội không có gì để đa tạ, bất quá ở trong đệ nhất Long điện tàng trân rất nhiều, cũng nhất định không để cho công tử thất vọng!
Trong lời nói, ẩn chứa ý xấu hổ, tựa hồ là vì hoài nghi Chu tà Hồng Cơ mà xấu hổ.
Nếu như thực là có mưu đồ đối với hai nàng, tuyệt sẽ không đi vào trong Hư Vọng Hải này, Chu tà Hồng Cơ giống như cũng có cảm giác, nhưng lại rộng lượng vung tay:
- Không sao cả! Đấy là chuyện thường tình của con người, ta nếu là ngươi, cũng sẽ như thế. Còn cái Thuấn Không long điện ở Vân Giới kia, ta cũng không sĩ diện mà cãi láo, đúng là có vài phần hiếu kỳ. Nếu có cơ duyên gặp được, là không thể tốt hơn! Bất quá muốn nói là tạ ơn, ta và ngươi lúc này, cần gì như thế? Tâm ý của ta, Phi Sương ngươi chẳng lẽ không biết?
Diệp Phi Sương cười cười, cũng từ chối cho ý kiến. Hai cái đồng tử như nước kia, ý tứ hàm xúc không rõ lườm Tông Thủ một cái, rồi sau đó là sâu kín thở dài, quay người mà đi.
Khóe môi Tông Thủ vặn vẹo, lắc đầu không nói.
Đợi đến khi hai người ly khai, liền lại trong nội tâm hơi động. Là long huyết trên cánh tay hắn lại có động tĩnh.
- Ngao Khôn? Gia hỏa này, không thành thành thật thật dưỡng thương, hao phí tinh nguyên, liên hệ với ta làm gì?
Tông Thủ cảm thấy rất nghi hoặc, hắn cũng đoán được sau khi Ngao Khôn trọng thương, sẽ không đi quá xa,vị trí nhất định là đang ở phụ cận.
- Ngược lại là đã quên! Gia hỏa này, cũng là Thuấn Không long tộc nhất mạch. Chuyện có liên quan đến Thuấn Không long điện, làm sao sẽ đứng ở ngoài mà nhìn. Bất quá Ngao Khôn hắn, chẳng lẽ là ở bên ngoài trăm ngàn cái thế giới, cũng có thể biết được tình hình ở chỗ này ?
Chỉ cảm thấy là không thể tưởng tượng nổi, Tông Thủ thử cảm ứng tia hồn niệm mà Ngao Khôn truyền đến này.
Cũng không biết là người bị thương nặng, hay là tu vi xác thực không như Long Ảnh.
Lúc trước ở trên Tụ Long sơn, Long Ảnh có thể cách gần vạn cái thế giới mà vẫn nói chuyện được với hắn. Long huyết mà Ngao Khôn lưu lại, nhưng chỉ là truyền qua một cái phù văn.
Phù văn chỉ là một cái. Nhưng sau khi giải khai, lại bao hàm mấy câu.
Ước chừng có hai tầng ý tứ, thứ nhất là ngoài dự liệu của Tông Thủ, bảo Tông Thủ hắn chiếu cố tốt hai tiểu nữu Phi Sương, Phi Hàn.
Thứ hai, nhưng lại là có một Băng Ly có một không hai, tùy thời có thể chạy tới.
Tông Thủ cũng không để ý, đây là chuyện mà trong lòng của hắn đã quyết định. Mặc dù Ngao Khôn không nhờ vả, hắn cũng sẽ không đứng ở ngoài mà nhìn.
Hành trình về sau, một mực vô sự. Chu tà Hồng Cơ trước tiên là điều khiển cự thuyền ra Hư Vọng Hải, rồi sau đó dưới sự chỉ điểm của Diệp Phi Sương, ngao du trong hư không.
Tựa hồ Diệp Phi Sương cũng vô pháp xác định vị trí chuẩn xác của Thuấn Không long điện, chỉ có thể ở trong một mảnh linh hà hẹp dài, tìm kiếm bốn phương.
Hai người thủy chung không thể tìm được phương vị, ngược lại là Tông Thủ, mượn Lôi Đình Dực Long, cùng máu của Ngao Khôn mà cảm ứng, lờ mờ có thể mò tới tung tích của tòa long điện kia.
- Là Huyền Tàng thế giới? Nguyên lai là ở chỗ này.
Nhớ lại quá khứ, Vân Giới có một vị Chí cảnh cực kỳ cổ xưa, tựa hồ chính là ở Huyền Tàng thế giới thành đạo.
Rồi sau đó không chút do dự, giết trở về Vân Giới. Tuy là cuối cùng không biết tung tích, nhưng thực sự khiến cho vô số dị tộc tử thương vô số, không thể không rời khỏi Vân Giới.
Nếu là cái Thuấn Không long điện này có quan hệ với vị Chí cảnh kia, như vậy tòa long điện này nhất định là giấu ở trong một loại bí cảnh nào đó.
Mà trong chớp mắt tiếp theo, chợt nghe Diệp Phi Sương ở phía trước thét lên một tiếng vui mừng.
- Đã tìm được!