Trong lòng lại nghĩ, cũng không biết người kia lúc này ở đâu, đang làm những gì đây?
Trong thời khắc quan trọng này, lại không thấy bóng dáng ở đâu. nguồn TruyệnFULL.vn
Lẽ nào vị Quốc quân kia, thực sự là không một chút gì lo lắng đến chiến sự ở đây?
Ngay hắn suy nghĩ cũng là lúc, phía xa kia mênh mông cuồn cuộn, rốt cục cũng đến trước cửa ải của núi này.
Cách cự ly ba nghìn trượng,đều ghìm ngựa ngừng,kỵ sĩ dẫn đầu, đều lộ vẻ bất ngờ.
Trang Vũ cũng không chờ những này kỵ quân xông qua đây, mà cầm kiếm xuống trước.
Đúng hai vạn Huyền Đô vệ, chỉnh tề tiến bước, đi theo sau đó.
Gần hơn mười tức sau, một mảnh phiến sáng như tuyết kiếm quang, tại đây trong sơn cốc rào rào phát sáng.
Tiếng chém giết rung trời, đưa lên vô số huyết quang.
Lúc này tại Vũ Sân Tiên cung, Tông Thủ tiếng cười đã dứt.
Bị mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn, cũng không giải thích gì. Nhắm mắt ngồi xuống, đúng thời gian này ngồi thiền, không hề để ý tới mọi người.
Phục Việt Tán Nhân mắt nhìn quanh, tiếp là lặng lẽ cười,rồi lại quay ngược lại, trở về chỗ ngồi ở vị trí cũ.
Mặc dù không biết Tông Thủ, rốt cuộc vì sao lại cười, nhưng biết được việc hôm nay, có lẽ sẽ có gì chuyển biến cũng không chừng.
Mà Hồng Cửu Trần và Đàm Kính,nét mặt kinh ngạc bất định. Sau cùng, là một tiếng cười nhạt.
-Cố làm ra vẻ huyền bí!
Lâm Từ Thành đã bị phá, làm sao cần lo lắng? Liền diệt hết buồn phiền, nhắm mắt không nói.
Đàm Kính ánh mắt chớp sáng, sâu trong mắt, hiện lên một tia giễu cợt, cũng không thèm nói lại.
Trong Tiên cung nhất thời yên lặng xuống, lại quá ngắn, chỉ sau hai canh giờ.
Võ Sân Tiên cung ở ngoài, chính là một đường linh quang, bỗng nhiên nhảy vào phía trong.
Cũng là một vị tiên giai Tu Giả, mang theo vài phần thương cảm. Chỉ là né thân, đã đi vào trong điện.
Liếc mắt nhìn mọi người nơi này, vẻ mặt vô cùng khó coi,nhíu mày một hồi.
Thoáng chần chừ, rồi trực tiếp nói chuyện với phía trên, nhưng là lời nói mật khẩu, người bên ngoài đều không nghe được gì.
Cũng không biết nói cái gì, Hồng Cửu Trần cũng nhăn mày lại.
Đàm Kính cũng không giải thích được, theo sau đó,là một con hỏa hồng linh tước, từ hư không bay vút tới.
Chỉ trong giây lát,trong mắt Đàm kính, cũng đầy uẩn che lấp.
Phía dưới Phục Việt mấy người nhìn kỳ quái, nhưng cũng biết sự việc nhất định sẽ có sự thay đổi.
-Chuyện gì. Thần bí như vậy? Quả nhiên làm hai vị không phát ngôn giữa đông người?
Phục Việt tiếp một tiếng cười, châm chọc nói:
- Mấy vị đang ngồi nơi đây,hẳn là đều có vô số tai mắt, tin tức linh thông. Các ngươi như vậy, có thể giấu được bao lâu?
Hồng Cửu Trần xanh mặt,cơ mặt căng chặt. Đang muốn nói,thì bên kia Mộ Phương. Cũng đã từ trong hư không, chộp được 1 con ngân hạc.
Nhắm mắt một lát, nét mặt quái dị.Liếc mắt nhìn Tông Thủ.
-Phục Việt đạo hữu không cần hỏi lại, một tiếng trước, Trang Vũ tự mình dẫn ba vạn bộ kỵ. Tiệt địch trong hẻm núi xanh. Cùng Quý Tuyên sáu mươi vạn thiết kỵ đại chiến, hai canh giờ. Tiến công mười dặm, trảm đầu bảy vạn quân địch.Trang Vũ tự mình phi phong trảm duệ, ngay cả trảm ba vị Linh Cảnh tu sĩ dưới trướng Hồng huynh. Binh Phong sở chỉ, thế lực không thể đỡ, lúc này đang ở trong ác chiến ——
Phục Việt ngẩn ra, tiếp tục phản ứng:
-Hẻm núi xanh, chẳng phải ngay sau Lâm Từ Thành? Nói khác đi, Trang Vũ đã sớm có chuẩn bị. Người này không phải chỉ có bảy cấp sao, binh lực yếu hơn hai mươi lần so với Quý Tuyên. Muốn chém giết Linh Cảnh. Làm sao có khả năng?
Lời nói chưa dứt, Phục Việt nét mặt khẽ động. Một đường u quang, bỗng nhiên từ xa đi vào trong tay hắn.
Sau một lát, sắc mặt trở nên cổ quái,tiếp đến là lặng lẽ cười:
-Hay một Trang Vũ! Giấu thật kỹ. Một Nguyên Liên Giới bản xứ, quả nhiên là Linh Cảnh đỉnh phong. Lại tự mình nuôi dưỡng một đội quân mạnh, Huyền Đô vệ sao? Kia Cửu Tĩnh cư sĩ, nếu không chết dưới kiếm của Tông Thủ, sợ cũng chết dưới tay người khác.
Lại nói:
-Cũng quả thực là tính toán giỏi!Chờ chỗ hẻm núi xanh kia,quân binh chỉ có thể triển khai vạn người. Địa thế nhấp nhô. Cũng không có lợi cho kỵ quân xông lên. Trước là địch đã yếu,kéo thêm Lâm Từ Thành.! Lại bắt được sự tinh nhuệ của đối phương,cất nhắc đánh hẳn mặt trước của nó, được!Chỉ là không biết,kết quả của trận chiến này ra làm sao? Trang Vũ nếu yếu thắng được mạnh, đại thắng ngươi được 9 đô Tiên Triều. Cũng là dưới trướng ngươi đại tướng Quý Tuyên, cuối cùng ngăn cơn sóng dữ?
Vừa nói vừa nhìn Tông Thủ, ánh mắt lóe lên vài tia khác thường.
Dù có khâm phục, cũng hàm chứa vài phần cảnh giác và phòng bị,
Hồng Cửu Trần hừ nhẹ một tiếng, có ý bất mãn. Sắc mặt vẫn trầm tĩnh, trận đánh tại hẻm núi xanh. Quý Tuyên tuy thất bại, nhưng không tới bước phải trừng phạt.
Chỉ cần đối phó một cách cẩn thận, sẽ không ảnh hưởng tới đại cuộc.
Chỉ là không khí trong điện,lúc này lại trở nên kìm nén kỳ lạ.
Tông Thủ vẫn nhắm mắt ngồi thiền như cũ, Phục Việt Tán Nhân cười như không cười, Mộ Phương lại thần tình tim đập loạn nhịp.
Lại đều đang chờ đợi,sau khi tình thế thay đổi.
Cũng không làm bọn họ chờ bao lâu, gần một tiếng. Trong hư không kia vừa một đường u quang truyền tới.
Lúc này đây, Phục Việt Tán Nhân tin tứ nhanh hơn một chút.U quang kia trực tiếp rơi vào tay hắn, sau đó Phục Việt cặp mày rậm khẽ dựt, lần nữa lặng lẽ cười.
-Hẻm núi xanh quý tuyên đại hội! Sáu mươi vạn thiết kỵ, tứ chiến tứ bại, đã tán loạn, giẫm đạp lên nhau, tính toán đã đạt một nửa! Về Vũ ba vạn chi quân một đường tiến công ba mươi tdặm, đã trảm đầu hơn hai mươi vạn. Với hai nghìn kỵ quân vi dẫn đường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi ——
Đang nói được nửa đường, bị "bồng"một tiếng vang nhỏ cắt đứt.
Mọi người chăm chú nhìn theo, chỉ thấy chén rượu Hồng Cửu Trần cầm trong tay,đã vỡ thành từng mảnh.
Phục Việt cười, không thèm để ý. Mắt nhìn Tông Thủ tiếp tục nói:
-Đội kỵ quân 6 cấp kia, cho là đội quân dưới trướng quân thượng có đúng không? Rất đắc!
Tông Thủ chưa từng trả lời, Phục Việt lộ vẻ xấu hổ, nhưng không thèm để ý. Ngược lại khóe môi mỉm cười, thần tình tự tại uống rượu.
Hẻm núi xanh quý tuyên chi quân đại hội,thế cục Nguyên Liên Giới, cũng đã có biến số.
Hồng Cửu Trần Đàm Kính hai người liên thủ,chưa hẳn có thể áp chế mọi người.
Lúc này mọi người, đều đã lần lượt có tin truyền đến, biết được tin tức xác thực, thần sắc đều có chút dị dạng.
Ánh mắt Hồng Cửu Trần kia lóng lánh, tựa hồ như suy nghĩ cái gì.Tiếp đến liếc mắt với Đàm Kính,liền đứng lên nói:
-Hôm nay uống rựu đã một này, cũng nên đến lúc tàn tiệc. Hồng Cửu Trần kính tiễn các vị ——
-Hà khắc như vậy?
Trong điện phía bên dưới lại truyền ra một âm thanh khô khan lạnh lẽo:
-Hồng huynh lần này yêu ta đến đây đợi, không phải vì tụ tập lúc này, ngồi xem trận chiến thắng bại?để tránh ta ngươi người khác phải đợi,âm thầm mưu tính. Hôm nay sự không thành công, lại tàn tiệc,sự độ lượng có phần hơi hẹp hòi. Sát mỗ cũng không phải thuộc hạ của ngươi, gọi thì đến vung tay thì đi!
Thanh âm vang dội, mang theo ý không được từ chối.
Tông Thủ cũng lần đầu mở mắt, theo tiếng nhìn qua. Người này đang ngồi đối diện hắn, rõ ràng là một nam tử xinh đẹp như hoa, tuấn tú đến không thể tưởng tượng.