Thần Hoàng

Chương 1237: Sơ hở Tử Ngục (2)



Bất quá lại có một cổ lực lượng đang bảo vệ lấy nàng. Khiến cho tránh khỏi bị phấn thân toái cốt.

Lại có một cổ chân lực ôn hòa chảy vào trong cơ thể nàng, tai mắt cũng rốt cục có thể nghe có thể thấy được.

Đứng ngoài hư không ngoại vực, Tông Thủ ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thương Linh thế giới!

- Quân thượng lo lắng người Lục gia sẽ trả thù giới này sao?

Đã biết được Tông Thủ không có ý trở lại Phần Không chi tộc, trong lời của Lục Vô Bệnh cũng không hề xưng Thiếu chủ nữa, trực tiếp dùng quân thượng để xưng hô.

Tông Thủ nghe vậy nhướng mày, quay đầu lại nói:

- Như vậy theo ý ngươi, có khả năng này không?

Lục Vô Bệnh, lại không trực tiếp trả lời, mà trầm ngâm nói:

- Thần xem thấy Kiến Tri chương chỉ có thể duy trì ba năm. Nếu như Tịnh Âm đại sư, tu vị đầy đủ, thì có thể càng lâu hơn. Bất quá nghĩ đến nhiều nhất cũng không quá tám năm --

Tông Thủ im im lặng lặng nghe, có chút gật đầu, ý bảo đồng ý. Chính hắn cũng phán đoán như thế, hơn nữa thời gian, còn ngắn hơn chút ít.

Lại liếc xéo Tịnh Âm, trong nội tâm thầm than. Muốn muốn càng lâu hơn chút, thì cần phải trong mấy năm khiến ni cô này tiến vào Tiên cảnh mới được!

- Tính tình Huyền Diệp quốc chủ cũng không thị sát khát máu, chỉ cầu hiệu quả và lợi ích. Nếu biết được chuyện trong Thương Linh giới, hơn phân nửa sẽ dùng tín đồ của quân thượng trong giới này để thỏa thuận. Bất quá Phần Không thánh đình, sau khi trọng chưởng giới này sẽ sai dạng người nào đến chưởng quản giới này còn không biết. Nếu như là loại nhân hậu thì chính là phúc của giới này. Nhưng nếu là giống Lục Viêm Thiên vậy thì con dân giới này sẽ rất khổ sở!

Trong lời nói, hoàn toàn không để cập tới khả năng giữ vững vị trí Thương Linh giới.

Tịnh Âm ở một bên nghe liền một hồi hãi hùng khiếp vía.

Lúc này mới biết, hôm nay Tông Thủ mặc dù tiêu diệt Thiên Viêm phủ, nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc.

Một cái không tốt, chỉ sẽ khiến tình trạng càng thêm ác liệt --

Tông Thủ cũng chíu chặt mày, chuyện Lục Vô Bệnh nói cũng chỉ là vướng mắc trong lòng hắn.

- Bất quá cũng không phải không có cách giải quyết.

Lục Vô Bệnh thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ hồn nhiên chưa phát giác ra, ánh mắt hai người bên cạnh đang nhìn chăm chú.

- Nếu Vô Bệnh đoán không lầm, trong ba năm ngày, Phật môn tất nhiên sẽ sai người đến tận đây. Nếu như bố trí tốt, chuyện Vô Song Thiếu chủ và Lục Viêm Thiên có thể đơn giản vu oan cho người Phật môn!

Tông Thủ không khỏi vui vẻ, phương pháp này rất tốt! Tinh tế suy nghĩ, chuyện hắn gây ra ở Thương Linh giới, không phải là làm thay Phật môn sao?

Khiến Bồ Tát Phật tổ mang oan ức hộ mình, tựa hồ cũng là chuyện theo lý.

Tịnh Âm lại chịu không được, trợn mắt nhìn Lục Vô Bệnh.

- Phương pháp này có thể kéo dài vài năm --

Lục Vô Bệnh lại nói tiếp:

- Về phần người thế giới này, quân thượng có thể để người Thương Viêm điện tiếp nhận!

Thương Viêm điện?

Tông Thủ nghe vậy liền lạnh lùng nhìn Lục Vô Bệnh.

Người kia cười cười, giải thích nói:

- Lục Viêm Thiên không địch lại Phật môn phản công mà vong, Thương Viêm Thần Điện kịp thời tiếp nhận giới này. Kể từ đó, Lục gia Phần Không thánh đình cũng không có lý do xuất binh nữa. Phương Tuyệt điện chủ, đối với Thương Linh giới chủ tiếp theo cũng có đủ quyền lên tiếng. Nếu quân thượng tin tưởng, trong tộc Vô Bệnh có một hảo hữu, có thể tiếp chưởng giới này. Có thể sẽ không khiến giới này tốt hơn, nhưng sẽ không kém đi đâu--

Lại lắc đầu nói:

- Cũng không phải Vô Bệnh, muốn kéo quân thượng vào vòng xoáy tranh giành Lục gia Thánh Đế. Thực sự đó chính là cách vẹn toàn duy nhất, thỉnh quân thượng suy nghĩ sâu xa!

Tông Thủ dung nhan hơi nguội, lại chỉ cảm thấy vạn phần khó xử.

Phải cầu trợ ở Phương Tuyệt sao?

Đối với vị Thương Viêm điện chủ này, cảm giác của Tông Thủ rất phức tạp.

Chưa nói tới chán ghét, nhưng cũng rất đề phòng

Lúc này đi cầu người này, cảm giác có chút hương vị chui đầu vào lưới.

Loại người như Phương Tuyệt và Lục Vô Bệnh đều có tâm cơ xảo trá, cũng đều có sở cầu, khiến người khác không nắm bắt được suy nghĩ.

Liên hệ với mấy người này, nhất định phải cẩn thận, miễn cho rơi vào bẫy.

Cẩn thận tự đánh giá, ngoại trừ kế này, quả thật không còn cách nào khác.

Về phần Lục Vô Bệnh nói, muốn tiến cử một người làm chủ Thương Linh giới, Tông Thủ ngược lại không có gì nghi ngờ cả.

Thế giới này hắn thủ cũng không được, Phật môn cũng không thành.

Về phần Thương Viêm điện, tuy là một trong lục đại Thánh Điện chấp chưởng thế lực ngoại môn Lục gia, nhưng hôm nay Phương Tuyệt mới nhậm chức vài năm, càng là ốc còn không mang nổi mình ốc. Chỉ sợ nhất thời cũng không tìm đâu ra người chọn lựa phù hợp để kế thừa Thương Linh Giới Chủ

Mặc dù Lục Vô Bệnh thực có dị tâm, chỉ cần Giới Chủ kế nhiệm không cướp đi ‘ Tiên Thiên Hỏa Nguyên Tủy ’ thì Tông Thủ hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

- Mà thôi, theo ý ngươi đi!

Tông Thủ bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Hắn cuối cùng cũng không thể hoàn toàn không quan tâm tới tình hình ngày sau của Thương Linh giới.

Đây cũng là hứa hẹn của hắn đối với Tịnh Âm, khiến tất cả nữ tử Thương Linh giới cũng không vì Tiên Thiên Hỏa Nguyên Tủy mà có tang tử chi thống nữa--

Không làm sao được, chỉ có thể như thế, trước thiếu nợ Phương Tuyệt kia một lần!

Bất quá hắn cũng không có biện pháp liên hệ với Phương Tuyệt.

Ngược lại Lục Vô Bệnh cười cười, trong tay dấy lên một đoàn ngọn lửa tím, lay động nhảy lên, lập tức liền biến mất vô tung.

Trên mặt Lục Vô Bệnh không còn chút máu, qua giây lát mới lại mở miệng:

- Trong nửa ngày, tin tức nhất định có thể truyền đến Thương Viêm điện.

Tông Thủ ánh mắt co rụt lại, hắn lấy được truyền thừa Lục gia có thể nói là không trọn vẹn, không được đầy đủ.

Nhưng cũng nhận ra môn bí thuật truyền tin này, truyền thuyết trong vòng ba ngày, có thể truyền một tia ý niệm xuyên qua trăm vạn thế giới.

Bất quá muốn dùng phương pháp này. Chẳng những Phần Không chi hỏa, cần có tạo nghệ tương đối mà nắm giữ đối với thời không chi đạo cũng cần cảm ngộ sâu đậm.

- Chỉ là đạo của người này lại cũng không phải là loại nào trong thời không vũ trụ, nếu nhìn không lầm, hẳn là Khích (ke hở) chi đại đạo. Nếu có thể tu đến mức tận cùng, thật sự sẽ rất đáng sợ --

Ke hở, khoảng cách, khe hở, mọi sự vạn vật đều có có khe hở tồn tại.

Cũng vì nắm giữ Khích chi đại đạo nên Lục Vô Bệnh, mới có thể dùng tiên cảnh chi thân, nắm giữ môn bí thuật truyền tin mà chỉ Lục gia mới có kia.

Ý niệm này hiện lên, Tông Thủ không tự chủ được lại nghĩ tới Trương Hoài.

Trước khi hắn rời khỏi Vân Giới, Trương Hoài mặc dù vẫn chỉ là Tiên cảnh, nhưng đạo người này khi đó đã sớm tìm được, chính là một chữ ‘ lượng ’. Có thể đo đạc Thiên Địa, cũng có thể đo đạc mọi sự vạn vật.

Hai người này không chỉ tâm trí tương đương, mà ngay cả đạo tu hành cũng tương đương, vô cùng có tiềm lực.

Sau khi đến cực điểm cũng rất đáng sợ.

- Nếu Lục Vô Bệnh lúc trước đều là nói thật. Như vậy đạo của người này hơn phân nửa là quan hệ với gặp gỡ của hắn. Ở trong Cửu Tuyệt Tử Ngục chỉ sợ là không lúc nào không muốn chạy ra --