Thần Hoàng

Chương 1241: Chính thức đáng tiếc (2)



Diệu Đế cũng có chút gật đầu:

- Sư đệ ta cũng nghĩ thế! Vì vậy chưa từng có ý tiếp xúc với hắn. Lưu ý đề phòng là được --

Lần này tới, một là vi tìm kiếm, hai là vi khuyên bảo, ba là vi chăm sóc.

Có thể khiến Phạm Thiên Như Lai tương lại thoát ly khỏi tầm mắt Lục gia cũng hợp với mong muốn hai người bọn họ.

- Đúng vậy, người này không cần để ý tới!

Lăng Già lập tức lại hỏi:

- Trong Thương Linh Giới tất cả đều đã bị Kiến Tri chướng che lấp, ở lâu vô ích. Nhưng chúng ta lại không thể tay không mà về. Không biết dùng cách nhìn của sư đệ, hai người chúng ta kế tiếp nên làm sao?

Diệu Đế nghe vậy nhíu mày, những lời này, thật đúng là hỏi khó hắn rồi.

Trầm ngâm thật lâu, Diệu Đế mới cuối cùng mở miệng:

- Có thể đi Vân Giới! Vị Lai Phật lúc ban đầu hiện thân, ngay ở trong Vân Giới. Ta và ngươi đến đó xem thử đến cùng ra sao. Mặc dù chỉ có thể lấy ý niệm hàng lâm, nhưng đến tột vẫn nên đi qua, tận mắt xem sao. Phật môn lục tông bên kia không phải tìm được một manh mối khả nghi sao?

Lăng Già ngẫm nghĩ một phen, cũng gật đầu. Lúc này không còn cách naofm cũng chỉ có thể như thế.

Giờ này khắc này, ở ngay cách hai người không xa..

Một vị lão giả áo bào trắng chừng thất tuần hai mắt hơi híp, một đường tinh mang, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Lúc này trong tay hắn, lại đang có một đoàn hỏa diễm màu đỏ đang thiêu đốt.

Đây là hắn lấy được từ một chỗ khe hở thời không, lúc này thiêu đốt đã được mấy ngày rồi.

Trong lửa bao hàm, chính là một đào tin tức thần niệm mà đệ tử Lục gia truyền đi mấy ngày trước

Nếu không phải hắn đến kịp thời, cũng sưu tầm cẩn thận, thiếu chút nữa đã triệt để dập tắt rồi.

- Nói cách khác, Vô Song hắn đuổi giết cừu địch đến đây, vừa hay gặp Phật môn ra tay với Thương Linh Giới, cùng Vô Bệnh và ba vị cung phụng kia của ta bị cuốn vào trong đó, rồi sau đó thân vẫn sao?

Thanh âm từ trong hư không xuyên ra, tràn ngập lấy ý lãnh khốc.

- Có Kiến Tri chướng ở đây! Thần cũng chỉ có thể nghĩ ra khả năng như vậy. Lục Vô Bệnh trước khi chết, lưu lại đoàn Phần Không chi hỏa này cũng nói thế!

Thanh âm kia lại nhẹ trào nói:

- Như vậy Kiến Tri chướng này lại là vì sao? Là giấu đầu hở đuôi? Hay là bịt tai mà đi trộm chuông? Hay là do cố bố nghi trận? Dấu vết Phật lực rõ ràng như thế, chẳng lẽ chúng ta không thể phán đoán là có quan hệ với Phật môn sao? Phật môn cử động lần này rốt cuộc là có ý gì? Mặc dù là Lục Vô Bệnh, trước khi chết nói, cũng chưa chắc đã là thật!

- Lời nói vậy không sai, nhưng vô luận Phật môn có ý gì, Phật lực chi ngấn lại không hề sau. Tín nguyện chi lực trong giới này không lâu trước kia vừa bị đại lượng tiêu hao. Phật môn mặc dù không phải chân chánh diệt đi người Thiên Viêm Phủ, cũng ít nhất có tham dự vào đó --

Lão giả nhàn nhạt nói, trong lời nói lộ ra vài phần khí tức nguy hiểm.

- Vô Bệnh cuối cùng còn nói, nói là trong tay Lục Viêm Thiên tựa hồ có dấu một kiện chí bảo, có thể khiến người chết phục sinh. Cho nên mới khiến cho Phật môn ngấp nghé, cũng không phải đều là vì Thương Linh Giới mà đến. Bọn hắn không khéo bị cuốn vào trong đó. Hai ngày này thần theo manh mối này cẩn thận điều tra. Suy đoán Lục Viêm Thiên hẳn là từ trong Thương Linh Giới tìm được vài giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch. Lục Vô Bệnh sắp chết nói như vậy, cũng không phải sai.

- Đoạt Thiên Hoàn Dịch?

Ý niệm truyền đến từ bên ngoài trăm ngàn thế giới kia lập tức nổi sóng.

- Lời ấy là thật? Đáng giận! Chí bảo bực này, lại không dâng lên Tiên Đình, tư tàng trong túi. Lục Viêm Thiên này đáng chết!

Trong tiếng hừ lạnh tràn ngập lấy ý niệm thô bạo, tựa hồ hận không thể băm thây Lục Viêm Thiên thành vạn đoạn!

- Bất quá nếu vì vậy ấy thì cũng có thể hiểu được!

- Đúng vậy! Có thể khiến ba gã Thần Cảnh, lập tức vẫn lạc, không phải cường giả Thánh Cảnh thì không thể?

Lão nhân kia cười cười:

- Bất quá kỳ quái nhất là nếu vật ấy đã vào tay Phật môn thì soa phải phí công bố trí Kiến Tri chướng làm gì? Hai vị trước mắt kia tựa hồ đang tìm kiếm gì đó --

- Nói cách khác Đoạt Thiên Hoàn Dịch có khả năng còn chưa rơi vào tay Phật môn sao?

Ý niệm kia trầm ngâm một lát:

- Việc này ngươi nếu có hứng thú, có thể tiếp tục điều tra. Chuyện Thương Linh Giới trước khi Kiến Tri chướng tiêu tán, cũng không thể kết luận như vậy được.

- Đây là tự nhiên!

Lão giả kia cười cười:

- Hiện giờ đều là suy đoán. Bất quá thần cảm giác, chuyện này tiếp tục cùng điều tra, nhất định sẽ cực kỳ thú vị. Bất quá Thương Linh Giới hiện giờ đang vô chủ, điện hạ không định để ý tới? Dù sao cũng là một trong ngàn thế giới --

- Quá mức phiền toái! Nơi này cách yếu địa căn bản của Lục gia quá xa, không thể hữu ích, ngược lại phân tán tâm lực quả nhân.

Thanh âm kia nói đến đây, lại du du thở dài:

- Chỉ là đáng tiếc Vô Song, hắn vốn là người cực kỳ có hy vọng kế thừa Thánh đế! Nếu có khả năng, ngươi có thể thay hắn báo đại thù khi còn sống.

Tiếng nói hạ thấp, ý niệm kia đã tán đi.

Lão nhân đứng nguyên tại chỗ, lại lộ ra lạnh trào chi sắc.

Người cực kỳ có hy vọng thừa Thánh đế? Chỉ có hắn mới biết, trong tay vị Huyền Diệp quốc chủ này có bao nhiêu quân cờ như vậy.

Lục Vô Song cũng không phải người trọng yếu nhất. Đẩy kẻ này đi ra, vừa có ý nếm thử, cũng có lòng che dấu tai mắt người khác.

Ngược lại Lục Vô Bệnh, quả thật đáng tiếc.

Chợt tựu lại lắc đầu, nếu quốc chủ đã phân phó, vẫn nên tận lực làm chuyện này mới thỏa đáng.

Nghe nói cừu địch của người này cũng chỉ là một tên tiên cảnh đỉnh phong, cũng không phải chuyện gì quá khó xử.

- Sao lại không có? Trong tông môn đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?

Trong tĩnh thật, Tông Thủ hơi có chút kỳ quái nhìn mấy tấm tín phù trong tay .

Lúc này vị trí của hắn, đã ở phụ cận Vân Giới.

Bên ngoài là Cực Quang Độ Ách Châu, bản thân lại đứng ở trong không gian của Quân Thiên Tiên Phủ.

Mà những phù trong tay, vốn là để liên hệ cường giả Thần Cảnh của Thương Sinh Đạo ở phụ cận Vân Giới.

Nhưng mà đều không có kết quả mà quay về, chưa từng có tin tức.

Không chỉ như thế, ngay cả Minh Ngọc sư huynh cũng không thể cảm ứng được.

Chỉ một vị này thì cũng thôi đi, nhưng trong Thương Sinh khung cảnh, Vi Thiên sư huynh tiếp nhận Hàn Phương tọa trấn rõ ràng cũng không thấy bóng dáng.

Mà ngay cả Tam Tông cầm đầu Thái Linh Tông cũng không người trấn thủ.

Cái này không khỏi khiến người hết sức ngạc nhiên, cũng hơi có chút lo lắng.

Muốn sử dụng ánh tinh phù, n hưng Tông Thủ lại rất kiêng kị.

Một khi tinh ánh chư giới, trong bản giáo lại không có người tìm đến. Chẳng phải sẽ khiến giáo phái khác biết được hư thật Thương Sinh Đạo lúc này sao?

Vốn chuẩn bị thông qua trưởng bối trong môn liên hệ Nguyên Tịnh tán nhân lúc này đang không biết ở chốn nào.

Nhưng xem tình hình này, biện pháp này hơn phân nửa không làm được rồi.