Thần Hoàng

Chương 1243: Tự mình động thủ (1)



Tư chất Tịnh Âm vốn rất không tệ. Có thể dùng phàm nhân chi thân, lại nắm giữ dự ngôn chi lực, có thể nói là rất biến thái.

Theo Tông Thủ tính ra thì sau khi dùng Trụ Thư gia tốc thời gian thì Tịnh Âm mới có thể trong vòng nửa năm, kết thành pháp tướng.

Một năm rưỡi sau thì có thể đạt tới như hắn mong muốn. Khiến cho Kiến Tri chướng trong Thương Linh Giới lại lùi lại vài năm.

Chỉ là phương pháp này, cũng có hậu hoạn không nhỏ.

Căn cơ có chút không vững là một phương diện, còn nữa sau khi hắn cắm vào ma thai, mượn nhờ Pháp Tướng tu hành thì tu vị ngày sau của Tịnh Âm sẽ không thể vượt qua cảnh giới bản thân Tông Thủ.

Nếu như Tông Thủ cả đời này, chỉ có thể dừng ở tiên cảnh sơ giai, hoặc là mất mạng. Như vậy Tịnh Âm, cuối cùng thành tựu cả đời cũng chỉ tiên cảnh đỉnh phong thôi.

Tình hình giống với Triệu Yên Nhiên, chỉ là do Tịnh Âm là chân chính thờ phụng Vị Lai Phật như hắn, vì vậy nếu so với người trước thì hơi tốt hơn một chút.

Nhờ vậy tiến triển của Tịnh Âm lại vượt xa dự liệu của hắn.

Chỉ có 20 ngày đã chỉ cách ngũ giai có một bước, cho dù là dùng qua Trụ Thư gia tốc, nhưng cũng không phải lúc nào cũng đều có. Tính ra, còn gần nửa năm nữa.

Tình cảnh đạo cơ phù phiếm trong suy nghĩ cũng không xuất hiện.

Cái này bảo Tông Thủ hắn phải để mặt vào đâ u đây? Nhớ rõ lúc trước hắn nhập ngũ giai đã phải mất khí lực thật lớn, còn có tích lũy từ kiếp trước mới làm được.

Tự nhiên vì thúc giục nàng này không để nàng tự mãn đắc ý nên những lời này, Tông Thủ hắn tuyệt đối sẽ không nói.

Lại thầm nghĩ nàng thật sự là một vị đại năng nào đó chuyển thế trùng tu sao?

Nếu thật sự như thế, vậy cũng thật thú vị.

Theo hắn tu Vô Lượng Chung Thủy pháp tướng. Ngày sau nếu trí nhớ thức tỉnh, cũng không biết có không hối hận không kịp không nữa.

Bất quá lúc này Tịnh Âm đang chã lã chực khóc như lê hoa đái vũ kia, Tông Thủ lại hơi cảm thấy áy náy, thầm nghĩ chỉ là răn dạy đả kích, có thể nào sẽ phản ngược không.

Đang nghĩ như vậy, bên ngoài tĩnh thất đã truyền đến thanh âm của Lục Vô Bệnh.

- Quân thượng nói đùa! Không đến một tháng, đã đạt đến Địa cảnh. Rõ ràng căn cơ vững chắc. Thần cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua người tu hành nhanh như vậy. Theo thần biết, mặc dù là quân thượng, cũng phải mất hết một năm--

Tịnh Âm khẽ giật mình, trong mắt vốn ngoài ý muốn, rồi sau đó liền giật mình mừng rỡ. Lại dùng ánh mắt mang theo chất vấn nhìn Tông Thủ.

Tông Thủ bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu:

- Cái này làm sao giống nhau, cô lúc trước chính là song mạch thân thể.

Chẳng những là song mạch, càng có tàn hồn. Bất quá hắn lại biết tình huống Tịnh Âm còn ác liệt hơn cả hắn.

Thân có dự ngôn thần thông. Đối với nàng mà nói, cố nhiên là chuyện may mắn, nhưng cũng là tai hoạ.

Không biết cách sử dung, khống chế không nổi, đối với hồn niệm thân thể Tịnh Âm ngược lại là gánh nặng thật lớn.

Theo hắn tu hành Vô Lượng Chung Thủy chi pháp, càng sẽ bị thần thông chi lực ảnh hưởng bài xích.

Chính thức tính ra, Tịnh Âm tu hành, kỳ thật cũng không hề dễ dàng hơn hắn.

Trong miệng hừ hừ, Tông Thủ không nói gì nữa, ngược lại nhìn Lục Vô Bệnh. Hắn đã thay đổi một thân trang phục, mặt một tầng áo giáp màu đen dày, trên đó vẽ lấy các loại phù lục, ngay cả trên mặt cũng đeo lên mặt nạ.

Trong áo giáp và mặt nạ đã sáp nhập vào không ít Hắc Huyền Tử Anh Thiết. Che lại cơ hồ tất cả khí cơ của Lục Vô Bệnh.

Lúc này Lục Vô Bệnh, đã ‘ chết ’ rồi, tự nhiên không thể để người Lục gia phát giác hắn còn tại thế được.

Cao thấp đánh giá người này, sắc mặt Tông Thủ lập tức hiện lên một tia dị sắc.

- Xem ra tu hành tiến nhanh rồi! Nếu như mấy tháng trước kia ngươi có tu vị thế này. Cô hơn phân nửa khó chạy trốn khỏi dưới tay Lục Vô Song rồi --

Nếu như hai người này phối hợp, như vậy mặc dù có Tinh Thần Đạo chủng, Tông Thủ cũng tự hỏi sẽ rất gian nan.

- Quân thượng có Trụ Thư nơi tay, đã ở thế bất bại. Hạ thần khi đó thực lực có mạnh hơn nữa, cũng khó có kết cục tốt.

Lục Vô Bệnh không cho là đúng lắc đầu, đi vào trong phòng, lấy ra một cuốn sách phát ra vầng sáng màu lam nhạt, kính cẩn đặt ở trước người Tông Thủ.

- Còn đa tạ quân thượng thành toàn, cuốn sách này đối với thần mà nói, thật sự giúp ích lớn lao! Rất nhiều chỗ nghi hoặc của thần đều đã được cởi bỏ.

Tông Thủ cười cười, đưa Trụ Cực Mệnh Thế Thư cho Lục Vô Bệnh mượn đánh giá.

Một mặt là vì thành toàn, mặt khác là đang thăm dò.

Thành tựu Kim Đan, tụ thành chân hình. Hắn đã không sợ cuốn sách này, bị người biết được nữa.

Cũng đã sơ bộ vận dụng được thần thông của cuốn sách này --

Phụ thân hắn Tông Vị Nhiên, cuối cùng cũng không có khả năng giấu diếm được tất cả mọi người.

Nếu hắn liệu không sai, một ít người cố tình có lẽ sớm đã phát hiện ra rồi.

Hơi phẩy tay áo một cái, thu hồi Trụ Thư. Tông Thủ chợt rong nội tâm khẽ động, hỏi:

- Ngươi chỉ xem ba trang đầu?

- Đúng là, ba trang là đủ! Thần dù sao không phải chân chánh tu thời gian vận mệnh chi pháp.

Lục Vô Bệnh nhẹ gật đầu:

- Nói đến thì thọ nguyên của thần cũng có hạn, thực không muốn lãng phí vì cuốn sách này!

Tông Thủ có chút gật đầu, nói cũng đúng. Trang thứ tư đối với Lục Vô Bệnh tuy có tốt lớn, nhưng cũng không giúp ích quá lớn đối với đạo cơ.

Mở ra trang thứ tư, ít nhất phải mất hai trăm năm thọ nguyên, thật sự không có lợi.

Mà sau một khắc, chợt nghe Lục Vô Bệnh lần nữa nói:

- Thần không biết quân thượng, vì sao phải quay lại Vân Giới. Nhưng có một lời phải nhắc nhở quân thượng. Nơi này không thể ở lâu, vẫn nên sớm rời đi thì tốt hơn. Chậm sẽ sinh biến --

- Vì sao?

Tông Thủ thần sắc kinh ngạc nhìn hắn.

Ở bên ngoài Vân Giới, hắn tạm thời cũng không cảm giác được hiểm triệu, biến từ đâu đến?

- Phật môn ở Thương Linh Giới không có thu hoạch, tất nhiên sẽ chuyển đến ra tay từ Vân Giới. Về phần người Lục gia chi nhân, có năm thành khả năng cũng sẽ theo đến.

Tông Thủ khiêu mi, nếu chỉ là nhữngcái này, hắn kỳ thật cũng sớm có sở liệu.

Rồi sau đó lại nghe Lục Vô Bệnh nói:

- Thần mới nhận được tin tức, Khung Vũ Sang Thế Lục đã hiện thế. Không chỉ là cuốn chư giáo Vân Giới vào trong đó, mà rất nhiều thế lực chung quanh cũng điều cường giả đến tham dự tranh đoạt.

- Vũ Thư?

Tông Thủ lúc này mới động dung, thầm nghĩ trách không được trong Thương Sinh khung cảnh lại không có một Thần Cảnh nào.

Cường giả của tam tông lục môn cũng khoảnh sào mà ra.

Chỉ sợ giờ phút này, tinh hình chư giáo trong Vân Giới cũng không sai biệt lắm.

Nếu những cường giả tranh đoạt Vũ Thư kia ở phụ cận. Chỉ sợ không chừng mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này mất.

Nói vậy, nơi đây quả thật không thể ở lâu.

Đối với Khung Vũ Sang Thế Lục, Tông Thủ không phải không tâm động. Thời gian và không gian, vốn không thể tách rời.

Lại biết những nhân vật tham dự tranh đoạt kia vô luận vị nào, đều có thể dùng một ngón tay nghiền chết hắn.