- Đối với một vãn bối mà cũng phải dùng tới thủ đoạn như thế, ngươi không thấy thẹn sao?
Tuyệt Diễm vẫn duy trì tư thế đâm ra một ngón tay, nghe nói vậy cũng không để tâm, hắn cười.
- Thế nào là phạm quy? Ta đã nói là nếu hắn có thể xông vào Uyên môn, thì có thể nhìn thấy được Lục Hàm Yên, nếu hắn làm được thì ta không nuốt lời, chỉ là khiến hắn chậm mấy ngày mà thôi.
Trong lúc nói chuyện ánh mắt Tuyệt Diễm lại nhìn xuống dưới, thực ra thì Tông Thủ đã đi vào bên trong Uyên môn rồi.
Bỏ qua việc bị Lục Hàm Oan oán trách, từ mấy ngày trước đã được quyết định, cho nên hắn cũng không để tâm lắm.
Thế nên lúc này hắn chân chính quan tâm chính là những thứ còn lại kia.
Không hề dư thừa, ngắn gọn vô cùng, lại bá đạo không gì sáng đạo, tinh diệu chi mỹ, khiến cho người khác phải kinh thán.
Nếu không vừa rồi mà không dùng chút thủ đoạn nhỏ thì đúng là bị cái tên Tông Thủ này bức lui rồi.
- Kiếm thuật của kẻ này thực sự có được bảy phần phong thái của Tuyệt Diễm ta.
Nói xong hắn cười:
- Hơn nữa vừa rồi cũng nói, không thể để hắn hủy minh ngục đi được, lúc này Lục Thiên Thanh không có ở đây, cũng không dễ giải quyết.
Vị thiếu nữ gọi là Hoàng Nhi, nhăn nhăn mũi, coi như không để ý đến sự vô liêm sỉ của Tuyệt Diễm, hỏi:
- Chuyện này thì sao? Để tên Tông Thủ này qua giới đó sao.
Tuyệt Diễm híp mắt cười, nhưng không trả lời.
Nói thì đơn giản, nhưng huyết mạch của Tông Thủ dị biến, khẳng định là có liên quan tới minh ngục.
Nếu như đi rồi, lại hiện ra biến cố khác, bỏ dở huyết mạch dị biến thì sao?
Được không bù được mất!
Theo như cách nói của hắn, thì cho dù toàn bộ Cửu Tuyệt tử ngục này bị hủy.
Cũng không để cho Tông Thủ mất đi dù chỉ một sợi tóc.
Hoàng Nhi nói về việc đưa Tông Thủ đi liền biết đó là không thể nào, lắc tức khẽ lắc đầu:
- Huyết mạch Lục gia các người, lại còn là phần thế chi đồng, một lúc nào đó bạo phát, sẽ khó có thể khống chế được, trừ phi là ở ngoại vực hư không, lại có một Thánh Tôn như ngươi trông coi. Bằng không rất dễ hủy đi một giới, tầng minh ngục này vốn không phải là thời không bình thường, cho dù là thời gian cũng không chống đỡ được.
Tuyệt Diễm gật đầu, tựa như chấp nhận:
- Sở dĩ chờ Thiên Thanh quay về, là vì bản tôn nhớ hắn mà thôi...
Hồng y thiếu nữ ngẩn ra, một lát sau mới lấy lại tinh thần.
Ngươi chuẩn bị để mấy người ngày bồi hắc oa sao?
Thấy thần sắc trẻ nhỏ dễ dạy hiện lên trên mặt Tuyệt Diễm, thiếu nữ không khỏi tức cười.
- Cái tên nhà ngươi, thực là vô sỉ đê tiện mà.
- Hoàng nhi, ngươi theo ta lâu như vậy, cũng không phải không biết tính tình lão phu mà.
Tuyệt Diễm cũng cười lạnh vài tiếng, rồi nói:
- Cũng không thể để đám vãn bối chê cười Thánh Tôn ta vô năng, ngay cả tử ngục cũng không trông coi được.
Hoàng nhi chỉ biết lắc đầu, bởi Tuyệt Diễm chính là tính tình kiểu vậy, nàng chỉ có thể mặc niệm cho Lục Thiên Thanh mà thôi.
Trong tay Tuyệt Diễm lúc này hiện lên một đoàn xích diễm.
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn hỏa diễm trong tay, âm thanh trầm trầm nói:
- Ngươi cũng biết, lúc hắn tụ đồng thì ta cảm ứng được cái gì nhỉ?
Hoàng nhi nhíu mày, nàng cũng thấy được tình huống lúc đó có chút không thích hợp.
Đối với sự tiến giai huyết mạch, thức tỉnh huyết đồng, chắc Tông Thủ hẳn phải có chuẩn bị.
Trong trường hợp đó thì cho dù là bản thể Tuyệt Diễm hay hóa thân đều lâm vào trạng thái thất thần.
Cũng vì thế mà quá mức kinh hãi đối với biến hóa của Tông Thủ.
Nếu không thì cỗ hóa thân này của Tuyệt Diễm cũng sẽ không bị một kiếm của Tông Thủ ép đến mức chật vật như thế.
Mặc dù chỉ là một kiến, kiếm ý hồn cảnh trung đoạn, Tuyệt Diễm cũng có cách ứng phó.
- Là phá vỡ!
Tuyệt Diễm cười:
- Thật là hay, hóa ra không phải dung hợp mà là phá vỡ! Thực khiến người ta phải kinh sợ.
Nghe được hai từ “phá vỡ”, thiếu nữ cảm thấy trong hồn tải như một trận trấn minh không ngừng.
Thế nên những lời phía sau nàng hoàn toàn không nghe thấy gì.
Không phải là dung hợp như nàng nghĩ sao? Dùng phần không chi huyết dung hợp cửu vĩ huyền hồ, lôi loan với thủy kỳ lân lại hay sao?
Đó là phá vỡ.
Phá vỡ? Điên đảo điên đảo tạo nên sự nghịch chuyển trong huyết mạch.
Ánh sáng trong mắt nhộn nhạo, lại chăm chú nhìn Tuyệt Diễm.
Huyết mạch lực, trước khi đạt tới Chí cảnh, khó có thể trợ giúp gì, có được thần thông mạnh mẽ, lại có huyết mạch ấn ký có thể tu luyện nhanh gấp 100 lần thường nhân.
Còn đối với người đã tới Thánh Tôn thì không phải giúp ích mà là trói buộc.
Đối với Tuyệt Diễm cũng là như vậy.
Không có phần không chi hỏa, chuyển luân chi pháp kia thì sao có thể ngạo thị ngàn vạn thế giới được.
Nhưng hắn cũng bị trói buộc của phần không chi huyết, tiến triển rất gian nan.
Nói chung chỉ có hai cách giải quyết mà thôi, một là phát triển trên phần không chi huyết, đột phá huyết mạch khởi nguyên.
Một cách khác chính là từ trên bản nguyên của mình mà tiến, triệt để phá vỡ, nghịch chuyển, lần nữa tạo nên huyết mạch.
Tuyệt Diễm hơi lắc đầu, tự nhiên bật cười:
- Chỉ là hắn còn kém xa lắm, chỉ mới như thế thì làm sao có thể giúp được lão phu đây?
Ánh mắt hồng y thiếu nữ chợt ảm đạm, tựa như là thất vọng.
Lúc này ý cười của Tuyệt Diễm cũng biến mất, ánh mắt nhìn hư không, thần tình khó lường:
- Tên đó, cuối cùng cũng tới rồi.
Hoàng nhi tức thì phản ứng, ánh mắt đề phòng nhìn lên hư không.
Tên đó, nếu không ngoài dự liều thì hẳn là Diễm Nguyên Thánh tôn của Lục gia.
Tính toán thời gian cách lúc Tông Thủ đạt tới giới hạn dị biến kia cũng chỉ có một khắc mà thôi.
Thế nhưng vị Thánh Tôn gần hắn nhất cũng đã có phản ứng.
Cuồng phong biến ảo, tức thỉ thổi bay hơn nửa hắc vụ kia.
Trong khoảng không giới chường, một con đường bị mở ra, sau đó lại lặng yên hồi phục.
Một tiếng nói lạnh lùng truyền tới.
- Tuyệt Diễm!
Khóe miệng Tuyệt Diễm hiện lên nụ cười:
- Diễm Nguyên!
- Nếu nói như thế thì Thiên Thanh bá phụ thật sự không biết Tuyệt Diễm Thánh Tôn muốn lấy thương ngô thánh quả làm gì sao?
Thanh âm từ trong hải loa pháp khí truyền ra, tựa như có chút không thật.
Chẳng qua có thể nghe được giọng người nói là một tên thiêu niên.
Lục Thiên Thanh đưa tay ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Đó là một gốc cây cao tới mười vạn tám ngàn ba trăm hai mươi tư trượng, thân cây rộng tới mức vạn người ôm, tán cây bao trùm lấy ba ngàn địa vực.
Cả thế giới này chỉ có mình nó là duy nhất.
Đây chính là Thương ngô thánh thụ, hai ngàn năm nở hoa, hai ngàn năm kết một quả, có thể khiến cho người ta tăng thêm trăm năm chi thọ.
Chẳng qua lúc này trên tán cây chỉ còn lại hơn mười linh quả mà thôi.
Từng đạo kiếm quang chém tới, sau đó Lục Thiên Thanh thu thập linh quả vào bên trong ngọc hạp.
Linh quả trên cây vì thế mà càng thêm thưa thớt hơn.
Khó khắn lắm mới có được mười viên, thu thập vào hạp xong, Lục Thiên Thanh ngửi thấy mùi thơm ngát thì tiếc hận vạn phần, lại nhìn về phía đám Thương ngô thánh quả.