Thần Hoàng

Chương 1499: Phòng ngừa chu đáo (2)



Lập tức lại nghĩ tới chuyện ban nãy, Tông Thủ lập tức lại nghiến răng nghiến lợi, nắm lan can bên cạnh đến nát bấy!

Lý nào lại vậy!

Hiên Viên Y Nhân ở bên, lại lấy tay che miệng, cố nhịn cười.

: úc Tông Thủ dùng hồn niệm tụ âm cũng không dấu diếm nàng, vì vậy nàng cũng có thể tra biết.

Lúc kia, Hiên Viên Y Nhân cười đến nghiêng ngả, hình tượng quốc mẫu không còn sót lại chút gì.

Lập tức chợt nghe Tông Thủ ‘ hắc hắc ’ cười cười, ánh mắt âm trầm nhìn qua.

Hiên Viên Y Nhân khí tức liền tắc nghẽn, nhớ tới Nhược Thủy Khổng Dao, lúc này đều không ở Càn Thiên.

Hắn nếu làm bậy với nàng, vậy thì một mình nàng không thể nào chịu nổi được

Thiên Hồ chi năng, có thể khiến người du tiên du tử. Khiến nàng không nhịn được nhu cầu, ngược lại sẽ chủ động khao khát, thẳng đến khi bản thân kiệt sức, không thể làm nữa mới thôi. Vội vàng chỉnh sắc, sau đó rất là áy náy nói:

- Thiếp thân nghĩ tới sau khi trở về, còn có một lò đan phải luyện. Qua ít ngày, mới có thể ở cùng phu quân.

Tiếp theo lại nghiêng mắt nhìn Sơ Tuyết bên cạnh, trong đôi mắt đẹp lộ ra tia cười mỉm:

- Phu quân nếu cảm thấy tịch mịch khó chịu, không bằng thu Tuyết Nhi đi? Cũng có thể bịt miệng con dân Đại Càn.

- Ôi chao!

Sơ Tuyết kinh hãi một tiếng, nàng là nằm cũng trúng đạn. Không cần nghĩ cũng biết chữ "thu" trong miệng Hiên Viên Y Nhân là có ý gì, vội vàng lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhưng trong lòng đã quyết định, lần này hồi cung, nhất định phải hảo hảo khiển trách cô nàng này một phen, chấn động phu uy. Cái cớ luyện đan này, đối với hắn không hề có tác dụng.

Cũng đúng lúc này, Tông Thủ chợt sinh lòng cảm ứng, sắc mặt trầm ngưng nhìn ra bên ngoài mảnh vải hơi mờ.

Mười bóng người một thân nho trang bỗng nhiên ngăn ở trước đội ngũ, chặn ở giữa đường.

Chung quanh là hàng trăm hàng ngàn lạn thái diệp và sách thẻ tre, ngay ngắn ném qua.

- Tông Thủ ngươi tên bạo quân nho địch này, chết không được yên lành!

- Tà ma ngoại đạo, Yêu tộc chi quân, sao có thể làm một quốc chi chủ được?

- Không phải nói muốn đốt khanh nho sao? Có bản lĩnh thì giết chúng ta đi!

- Giết tên hôn quân vô đạo như ngươi!

- Trung ương Đại Thương thiên triều sắp thảo phạt, ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu? Càn Thiên Sơn nhất định sẽ xong đời.

- Ngươi tên tà ma này! Trong thiên hạ mỗi người đều có thể chém chết, mỗi người đều có thể tru diệt.

- Tông Vị Nhiên cũng coi như minh quân, được đứa con như ngươi, nhất định sẽ ôm hận cửu tuyền! ?

Miệng chửi mắng, cơ hồ khôngchút lựa lời, bất quá đa phần bị thanh âm ở phụ cận đè xuống. Những sách thẻ tre kia cũng còn chưa đến chung quanh liễn xa trăm trượng. Đã bị cận vệ bảo vệ ở phụ cận chém thành nát bấy.

Mười nho sinh phía trước, cũng nhao nhao bị cưỡng ép bắt giữ, kéo ra khỏi đường.

Chỉ một tràng phong ba nho nhỏ, trong khoảnh khắc đã bình thường lại.

Tông Thủ lẳng lặng ngồi ở ngự tọa trên xe, không nói một lời. Sát cơ trong mắt lại càng thêm rét lạnh bức nhân.

Lúc này đây, hắn đã chân chính tức giận. Một cổ không minh chi hỏa, yên lặng im ắng hiêu đốt lồng ngực.

- Tất cả người tham dự, đều giam giữ tại Hình bộ cho cô, không được dụng hình, cũng không thể khó xử. Một tháng sau sẽ sự trí tiếp.

Vốn hận không thể chém giết những người này, lại biết lúc này nếu tùy hứng, ngược lại sẽ khiến những nho sinh kia càng hân hoan tung tăng như chim sẻ, càng thêm có lý.

Lúc đó, hắn Tông Thủ hắn càng hợp với danh tiếng bạo quân. Mà những nho sinh chửi mắng kia thì nhất định sẽ được phong làm anh hùng.

Tông Thủ hắn cũng không phải người khoan hồng độ lượng gì, bất quá mặc dù muốn giết những người này, cũng nhất định phải đợi sau khi bọn hắn thân bại danh liệt mới danh chính ngôn thuận chém giết.

Chết không yên lành? Yêu tộc chi quân? Không thể không thừa nhận, những người này thật sự đã chọc giận được hắn. Tông Lam thân là một trong đô kiểm điểm năm quân, chấp chưởng lấy toàn bộ thân vệ ngoài Huyết Vân Kỵ và Huyền Hồ Thiết Kỵ, lúc này từ bên liễn xa, giục ngựa mà đi, sau khi nghe vậy liền ngẩn người, có chút ngoài ý muốn, sau đó oán hận giục ngựa rời đi, đi truyền đạt chiếu mệnh của Tông Thủ.

Mà Nhậm Bác thì cười cười. Quân thượng cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Hỉ nộ không lộ, lòng dạ thâm hậu. Vẫn tỉnh táo, không bị lửa giận choáng váng đầu óc, làm ra quyết đoán sáng suốt nhất.

Vờn quanh toàn bộ Càn Thiên Sơn, đi dạo suốt một vòng. Sau suốt bốn canh giờ, liễn xa mới dưới sự hộ vệ của hai vạn Huyết Vân Kỵ tiến vào trong Càn Thiên Sơn.

Qua lại Hàm Yên Cung, Tông Thủ tạm thời đè xuống dục vọng tích súc từ lâu, mời tất cả trọng thần vào Tham Chính Điện.

Bất quá nghị luận cái thứ nhất đề tài thảo luận, lại không phải là quốc gia nào đại sự. Mà là sắc phong tông Nhược Thủy vi phi, chiếu cáo Đại Càn con dân.

Ai nói Tông Thủ hắn mấy năm nay chỉ có một hậu một phi.

Việc này chư thần ngược lại không có dị nghị gì, ngược lại còn vui cười chấp nhận. Tông Vị Nhiên nhất mạch, tự thời năm đời trước kia đã là nhất mạch đơn truyền.

Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy thì tìm người phù hợp một chút rất là gian nan.

Thân thuộc ngoài năm đời, dù sao vẫn uá xa, quân thượng hôm nay thông suốt rồi, cuối cùng cũng chịu khai chi tán diệp, đó là không thể tốt hơn.

Chỉ là sắc phong Tần phi là việc vui, vì sao quân thượng bộ dạng lại sầu khổ như thế?

Bất quá thoạt nhìn, Tông Thủ ngược cũng không vì có người cản đường chửi mắng mà bị ảnh hưởng quá nhiều. Khiến cho mọi người trong điện đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó chuyện nghị luận thứ hai, là Tông Thủ chuẩn bị phát hạ chiếu thư, không cho phép thần dân trong Đại Càn nghị luận về quốc quân. Nhậm Bác có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ quân thượng nhà mình chẳng lẽ đã bị những nho sinh kia chọc giận?

Bất quá chuyện này, không cần nghĩ lại, đã biết nhất định phải thực hiện.

- Việc này không thể! Cổ nhân có câu, phòng miệng dân khác gì phòng sông! Chỉ có thể ngừa, không thể chắn --

Mấy võ tướng bên cnahj đều là sao cũng được. Mấy văn thần thì đều lên tiếng phản đối.

Hứa Thư đã là tả tham nghị sử của tham nghị điện, chính là phó tham nghị trường, cũng khom người khuyên can nói:

- Quân thượng lúc trước cũng đã nói, trong Đại Càn ta tuyệt không định tội loạn, lúc này sao có thể lật lọng? Quân thượng nếu vì giận những nho sinh kia, kỳ thật cũng không cần như thế. Đại Càn ta đều có quốc pháp trừng phạt, quấy nhiễu ngự giá, ý đồ ám sát, nhục mạ quốc quân, đã đáng tội lăng trì rồi.

Tông Thủ im lặng, cũng không thể nói với người này, hắn chính thức căm tức là có nghị luận Tông Thủ hắn tần phi ít ỏi, phải chăng ‘ vô năng ’?

Thấy mấy văn thần này đều thái độ kiên định, bản thân lại hơi có chút đuối lý. Thoáng tranh chấp một phen, Tông Thủ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn.

Tiếp theo chuyện thứ ba, mới đến phiên chuyện Nho gia tiên thánh Chu Tử coi Tông Thủ hắn là Nho địch.