Thần Hoàng

Chương 1613: Một thế giới khác (1)



Tuy nhiên vào giờ khắc này, cục diện cực kì nguy hiểm trong Tần Hoàng Mộ cũng đã buộc hắn phải dốc hết mỗi một phần chiến lực, đều tận lực vận dụng mọi khả năng đến mức tận cùng.

Cũng không chỉ riêng mình hắn. Ba người Trầm Nguyệt Hiên Nguyên Vô Thương cùng Sơ Tuyết cũng đều bị là như thế.

Liền ngay cả Tô Tiểu Tiểu cũng lấy ra vài món tiên bảo lúc trước giữ kín không nói ra. Rồi mượn bùa chú trợ giúp để xây dựng một linh trận phòng hộ nho nhỏ xung quanh người.

Mà càng là xâm nhập vào sâu, liền cảm giác lực áp chế của Lưỡng Nghi Tụ Long Trận kia càng mạnh.

Quả thực chính là một cái thế giới khác, so với qui luật của nguyên bổn thế giới ở bên ngoài thì trong này đã sáng tạo ra một bộ qui luật hoàn toàn không giống.

Tông Thủ sắc mặt cũng càng ngày càng trầm trọng. Hắn đã hơi hơi hiểu được, vì sao Chí Cảnh Thánh Tôn vào thời đại vạn năm trước mà cũng phải kiêng kỵ như thế đối với Tần Hoàng này.

Trong thế gian này, bất kể là tiên bảo dạng gì, quân lực tập kết thành dạng gì, bất kể linh trận dạng gì đều không thể mạnh mẽ thúc đẩy người ta vượt qua ngưỡng cửa của cảnh giới Tu Sĩ. Nhiều lắm chỉ có thể mượn các loại lực lượng thêm vào để đạt tới trình tự cảnh giới Chí Thánh đỉnh phong, hoặc là đến Bán Bộ Chí Cảnh.

Trừ phi là quốc gia có thực lực mạnh mẽ, cai trị muôn vàn con dân, giống như Lục gia vậy. Một bậc quốc chủ có thể cai quản tám mươi Trung Thiên thế giới trở lên. Hoặc là như Thủy Tần Hoàng đế, chiếm hữu toàn bộ Vân Giới.

Ngoài ra thần tôn cũng có thể. Tuy nhiên khi đạt đến trình tự Chí Cảnh thì cũng hiếm thấy ai không hề bị ý niệm của muôn vàn tin dân công kích đến suy sụp, không đánh mất thần trí của bản thân mình.

Cho nên một khi đã trở thành Thánh Tôn, luyện thành hồn thể trường sinh bất diệt thì chẳng khác nào vô địch. Trừ những người cùng đạt đến Chí Cảnh ra và thần bảo cùng cấp Chí Cảnh thì không người nào có thể chống lại.

Chủ nhân một nước có thể là mạnh mẽ, chỉ khi nào rời khỏi lãnh thổ đất nước mình thì mới không còn là gì.

Thế nhưng vị Tần Hoàng này lại triệu tập Luyện Khí sĩ cùng Pháp Gia để chuyển sang lối tắt.

Nếu quyết định đi theo qui luật khác, đối với Chí Cảnh chi lực cũng ràng buộc bọn họ vào trong 'Pháp quy' đã định.

Nhưng vô luận như thế nào cũng đều vô phương bước qua cánh cửa đại Đạo này. Bởi nếu như vậy thì cũng sẽ thành Chí Cảnh Thánh Tôn, cũng cùng nhau ngồi trên đỉnh cao cao tại thượng rồi cùng lôi nhau xuống!

Mà tòa Lưỡng Nghi Tụ Long Trận này nhất định cũng có một bộ phận là kiệt tác năm đó của Pháp Gia!

Theo Tông Thủ suy đoán, ở nơi này chỉ sợ ai có thực lực càng mạnh mẽ, cảnh giới càng cao thì việc bị áp chế cũng càng mạnh.

Nói ngắn gọn, chính là đối với quy tắc cùng cấu tạo của lĩnh vực thế giới này, nếu mà càng thích ứng, nắm giữ càng sâu sắc thì sự ỷ lại càng lớn, càng dễ đắm chìm vào trong đó. Vậy thì chuyện bị hạn chế ở chỗ này cũng càng lớn.

Cho nên thực sự không phải Tông Thủ có tu vi chỉ là Tiên Cảnh đỉnh phong thì sự bị áp chế liền nhỏ.

Hắn nắm giữ hậu kỳ kiếm ý hồn cảnh vốn là phù hợp đối với qui luật giết chóc, đối với tàn sát luôn thể hiện hiểu rõ đến mức tận cùng.

Trong thế giới này cơ hồ bị thúc đẩy quay lại, rồi lại phải xây dựng địa phương thì bất kể điều chỉnh thế nào cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Hồn Cảnh sơ kỳ.

Vì vậy ở trong 'Thành Hàm Dương' này, chiến lực của bản thân cơ hồ bị giảm đi đến hơn ba thành!

Mà mỗi khi tới gần cung điện ở trung tâm kia thì loại cảm giác vô lực mày liền càng rõ ràng.

Nếu là tu giả đã đạt đến cảnh giới Thánh Tôn tới nơi này, chỉ sợ rồi sẽ bị đè nén rơi xuống cảnh giới Thánh Giai.

Một khi hoàn toàn dựa vào bản thân mà thoát ly đại đạo liền có thể bị tru diệt.

- Có điều nói cho cùng, Hi Tử Thánh Tôn này thật đúng là to gan lớn mật. Hắn tiến vào bên trong Tần Hoàng Mộ này mà cũng không sợ bị mười hai đồng nhân vây ẩu đến chết? Có điều là nếu không có tính tình như vậy thì hồi trước hắn cũng sẽ không mạo hiểm tiến vào bên trong Vân Giới, tranh ra được món Khai Thiên thần khí kia.

Mười hai đồng nhân kia phối hợp với Lưỡng Nghi Tụ Long Trận ở đây, quả thực chính là ông trời tác hợp cho.

Mà điều làm cho Hi Tử mạo hiểm xâm nhập vào vùng cấm Chí Cảnh này, nhất định không là nguyên nhân tầm thường gì.

Tông Thủ lắc đầu, hắn đưa mắt rời khỏi hướng 'A Bàng Cung' chếch phía tây xa xa.

Trong lòng càng có thêm vài phần chờ mong, muốn xem trạng thái linh dị của luyện Thần Kiếm . Vị sư phụ này của hắn e là thật sự đã để lại những thứ gì đó ở trong Tần Hoàng Mộ này.

Hắn không trông chờ có cái gì đó có khả năng khiến cho chiến lực của hắn tăng mạnh, một lần liền thay đổi tình cảnh khốn đốn này. Chỉ cần Hi Tử lưu lại chút đầu mối gì đó về mười hai đồng nhân, về Lưỡng Nghi Tụ Long Trận này, về sự tồn vong của thương sinh đạo. Hoặc là cũng có thể bên trong Tần Hoàng Mộ vẫn có còn tin tức về linh bảo được chôn cùng.

Lúc này trong năm người thì Tông Thủ còn lành lặn, song mạch chi thân, song hồn chi thể, pháp lực cơ hồ đều là vô cùng vô tận.

Mặc dù đồng thời duy trì việc hoán đổi Huyễn Tâm Kính với sinh tử thì cũng phải nỗ lực trong khả năng còn gắng sức được.

Trên trán Tô Tiểu Tiểu cũng đã lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ. Việc phải liên tục thi triển Nguyên Ma Thất Tình Quyết trong phạm vi lớn , hơn nữa còn bị Lưỡng Nghi Tụ Long Trận áp chế nên nàng đã có vẻ hơi cố hết sức.

Khí huyết dâng lên, khiến sắc mặt nàng ửng hồng. Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu cũng không có ý định kêu khổ, ngay cả vẻ sắp chống đỡ hết nổi cũng không hiện ra. Nhìn vẻ mặt ánh mắt kiên nghị kia thật giống như đang nói vì tình lang thì chính mình mặc dù mệt chết đi được cũng cam tâm nguyện ý.

Trái lại Sơ Tuyết có hơi không nhịn được nên thuận tiện ném thanh Huyết Nguyệt Đao kia cho Tô Tiểu Tiểu.

Mà lúc này không chỉ là hai người Nguyên Vô Thương cùng Trầm Nguyệt Hiên kinh ngạc, ngay cả Tô Tiểu Tiểu đón nhận đao ở trong tay cũng kinh ngạc không thôi.

Trong món thần binh này có nửa thần quyết chữ 'Mượn'. Vào trong tay nàng vừa vặn có khả năng mạnh mẽ mượn Thất tình Sát lực quanh quẩn trong thành để duy trì Nguyên Ma Thất Tình đại pháp.

Tuy nhiên thần khí như thế, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác cầm?

Trước những ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy Sơ Tuyết hừ một tiếng, giống như không chút để ý nhìn sang:

- Đừng hiểu lầm cái gì! Chỉ là lo lắng sát thi ở đây quá nhiều, ngươi chống đỡ không nổi thì sẽ làm liên lụy đến chúa thượng mà thôi. Ngươi là yêu nữ, lại đã chết nên ta cũng không để ý.

Ngụ ý, nàng làm điều này chỉ là vì lo lắng cho Tông Thủ, mà không phải đồng tình với Tô Tiểu Tiểu.

Lập tức Sơ Tuyết lại kỳ quái hỏi: 

- Ở trong thành này làm thế nào lại có nhiều sát thi như vậy , nam nữ đều cũng có? Chẳng lẽ Tần Hoàng kia chẳng những chỉ phỏng chế một tòa thành Hàm Dương, mà cũng chôn theo tất cả con dân bên trong thành, tất cả đều chôn cùng?