Thần Hoàng

Chương 1619: Tấm đồ thứ hai (1)



Cho dù là Tông Thủ cũng thiếu chút nữa không khống chế được Luyện thần kiếm của mình nữa. Còn Nguyên nhất kiếm thì lập tức cảm ứng được nguy hiểm, nhanh chóng tự động trở lại trong hồn hải của hắn.

May mắn Thập tuyệt ngự đạo Long Nha kiếm này không phải dùng kim thiết để tạo thành, mà là dùng long nha để luyện chế.

Tuy rằng không chịu ảnh hưởng, nhưng dưới vô số từ lực bùng nổ áp chế, vận dụng cũng càng thêm gian nan khó khăn.

- Đây là người kế nhiệm của Sở Di, Hi Tử năm xưa sao? Từ không làm thành có, khiến cho Lưỡng nghi tụ long trận vốn đã hoàn mỹ nay càng thêm không chút sơ hở. Trách không được hậu bối như ngươi cũng có thể tự tin như vậy!

Vẫn như cũ là giọng điệu đạm mạc lành lạnh, lại mang theo sát khí lạnh thấu xương. Sau đó chính là một ánh đao bảy màu khổng lồ bay tới.

Không có thật thể, tất cả đều do từ lực tụ lại mà thành. Khiến cho mây trên không trung bị chấn bạo, đại địa bùn đất quay cuồng.

Tông Thủ cũng cảm giác khí huyết trong cơ thể trào dâng, cơ hồ là không thể khống chế được. Chân lực cả người có hơn phân nửa là dùng để áp chế chính bản thân mình.

Cả người giống như đã bị tươi sống xé rách vật. Thầm nghĩ chỉ bằng một đao này, một tiểu thiên thế giới hơi yếu một chút chắc chắn là đã vỡ nát với chỉ một đòn này thôi.

Mà phương hướng ánh đao bảy màu bay tới chính là thân ảnh mơ mơ hồ hồ của Minh Nhật Hiên kia.

Vốn do một ý niệm nguyên thần tụ hội kết thành, lúc này dưới sự duy trì của đao, lại càng thêm có vẻ gian nan khó tránh.

Nhưng vị trước mặt này lại hoàn toàn không nhúc nhích. Tùy ý một đao này chém xuống cơ thể mình.

Khi ánh đao bảy màu kia xẹt qua, hóa thân nguyên thần của Minh Nhật Hiên lại bình an vô sự, chỉ lay động một chút thôi, không đáng kể gì.

Trong một đao kia ẩn chứa vô số bão từ nước lũ, có thể chạm vào cơ thể này chỉ có không đến một phần ngàn thôi.

Tông Thủ bắt đầu kinh nghi bất định, chẳng lẽ người này cũng tinh thông hư thật chuyển hóa thuật hay sao?

Sau đó lại đột nhiên phát hiện ra bão từ lực giống như muốn né tránh không đụng vàoMinh Nhật Hiên vậy.

Luôn luôn là vừa chạm đến gần sẽ xảy ra bóp méo không nên có, kết quả cuối cùng vẫn là Minh Nhật Hiên bình yên vô sự.

- Đây là bóp méo thần thuật vận mệnh sao?

Nguyên Vô Phương đầu tiên kêu lên một tiếng kinh dị, cũng mang theo khiếp sợ. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tô Tiểu Tiểu và Trầm Nguyệt Hiên lúc này cũng ngượng ngùng thay thế.

Một đao kia chém xuống, bọn họ cứ tưởng Minh Nhật Hiên không chết cũng bị thương nặng.

Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến mọi người có chút ngoài dự đoán.

Thần thuật như thế, người nào có thể làm hại cơ chứ? Cảnh giới cao nhất của thần thuật vận mệnh chẳng lẽ là như thế sao?

Tông Thủ lại chú ý đến hồn ảnh của Minh Nhật Hiên kia, giờ đã nhạt hơn vài phần rồi.

- Chỉ có chiến thôi!

Một đường đao sáng như tuyết bỗng nhiên từ trong tay áo bay thẳng ra, đánh lên giữa không trung.

Chỉ trong một cái chớp mắt, một hơi thở thở ra thì đã đến trước mặt Từ Phúc.

Mùi vị có vài phần giống như Lục thần phi đao của Tông Thủ, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều lần!

Xung quanh cơ thể Từ Phúc đều có một vòng nguyên từ lực bàng bạc hộ thân. Nhưng ‘vận khí’ của đường đao ảnh kia lại tốt đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Đường đao ảnh xuyên qua từ lực lại hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, có đôi khi còn có thể mượn lực đi nhanh hơn nữa.

Tốc độ cũng nhanh đến chóng mặt, chỉ trong chớp mắt thì đã đến trước mặt Từ Phúc.

Sau đó cứ thế mà xuyên thủng qua, đem phần cổ họng của hồn thể xuyên thủng để lại một lỗ hỏng lớn.

Vẻ mặt Từ Phúc cũng rất kinh ngạc, nhưng thân thể liền nhanh chóng tan rã. Chỉ mất có vài giây thì đã ở cách đó không xa, hiện ra cơ thể.

Tuy là thân thể nguyên hồn, nhìn không ra được sắc mặt người này như thế nào. Nhưng mấy người phía dưới không ước đều cùng nhận ra, nỗi lòng của Từ Phúc này chắc chắn là vô cùng âm trầm.

Sau một đao của Minh Nhật Hiên kia thì không thấy ra tay nữa. Thân hình lại hư hóa vài phần, tuy nhiên lại cười nhẹ nói:

- Từ Phúc tiền bối, xem ra chỉ bằng một hóa thân như vậy không đủ để diệt tại hạ ra. Huống chi là một phần hồn chia ra mà thôi, tiền bối không để ý ở trong lòng thì tại hạ sao lại có thể để ý cơ chứ? Cho dù tại hạ bị diệt ở trong đây, nhưng cũng không gây ra tổn hao gì cả.

Từ Phúc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm lãnh nhìn quét qua toàn thành, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn chăm chú thành Nam của thành Hàm Dương.

- Đúng là nghĩ ta tìm không được chỗ chứa chân thân của ngươi sao?

- Đúng là ở phía đó!

Minh Nhật Hiên cư nhiên lại gật đầu thừa nhận, vẻ mặt bội phục nói:

- Chỉ là vãn bối biết tiền bối cũng chỉ biết phương hướng đại khái mà thôi, đúng không? Nếu thật sự bị tiền bối phát hiện, vãn bối cũng chỉ có nước chật vật bỏ chạy mà thôi.

Ánh mắt Từ Phúc biến hóa nhanh chóng, lại liếc nhìn mấy người Tông Thủ một cái. Do dự một lúc, mới hừ lạnh một tiếng:

- Thôi vậy, nếu các ngươi đã cố ý coi ngô là địch, vậy thì tự mình giải quyết cho tốt đi!

Sau khi nói xong thì vung tay áo lên. Lóe sáng một cái, liền biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Ý niệm khổng lồ kia cũng như thủy triều rút ngược trở lại.

Tông Thủ lập tức thở nhẹ một hơi, đối kháng với hồn áp của Chí Cảnh cũng không phải chuyện thoải mái gì.

Cũng phá lệ chờ đợi khoảng khắc đối mặt với một người như Từ Phúc.

Trừ phi là Quan Tự Tại cùng Tịnh Âm ở bên ngoài triệu tập các cao tăng của Vân Giới, niệm tụng hoàn thành “Vị lai vô lượng kì nguyện kinh”, giúp hắn mượn được lực lượng của Phật Chung Thủy.

Nếu không thì đối mặt người này, hắn hoàn toàn không có lực để kháng cự.

Xích Hồng Y mặc dù cũng là Thánh Cảnh hậu kỳ. Nhưng so với hai người trước mặt này, quả thực khác xa nhau như trời với đất vậy.

Kém một chút về mặt cảnh giới, thực lực cũng kém xa nhau trăm ngàn mét, căn bản là không thể bằng được.

- Không cần lo lắng! Người này đang ở cung A Phòng chủ trì, chân thân không thể nhúc nhích. Nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng phần hồn hóa thân như vậy mà thôi.

Đợi đến khi hồn niệm của Từ Phúc hoàn toàn tan biến, Minh Nhật Hiên kia mới quay đầu lại nói:

- Trước khi người đó tìm được vị trí chân thân của ta, hẳn là không có nhiều sức lực để quan tâm chuyện khác. Bộ hạ của Tần hoàng cũng không phải hoàn toàn là nghe đó người đó. Sức mạnh mà người này có thể tự do điều khiển chỉ có người của hắn mà thôi. Bốn người các ngươi cẩn thận một chút là được, bọn họ nhất thời nửa khắc cũng không làm được gì đâu.

Giọng điệu tự phụ, như là định liệu trước, nhưng lại không có người cảm thấy đột ngột hay bất ổn gì.

Dùng lực của một hóa thân bên ngoài, lại có thể ép một tu sĩ Chí Cảnh lùi lại, chẳng sợ tu sĩ đó cũng đồng dạng lấy một phần hồn, nhưng như thế cũng đủ để người khác kính sợ rồi.

Trong mắt Tông Thủ lại ẩn giấu nghi ngờ, nhìn nhìn phía dưới thiên đàn này.