Thần Hoàng

Chương 1631: Đạo Huyền Ma Chủ (2)



Ma Liên thần sắc yên lặng, một lần nữa thu thập lồng ngực bừa bộn kia thỏa đáng.

Nếu không phải là do lệnh của Vô Thượng Nguyên Ma, nàng kỳ thật cũng như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ không xuất hiện trước mwatj người này.

Thanh niên nói một hồi, liền tự giác không thú vị. Trực tiếp nhảy xuống khỏi tường thành, bước về phía Thiên Đàn.

- Đi rồi! Gặp lại bên kia, xem thử tên gia hỏa được xưng là vô địch Vân Giới kia đến cùng là nhân vật dạng nào?

Ma Liên vội vàng đuổi theo, lúc này trên đường phố cũng có không ít thi dân.

Mà chỗ thanh niên kia đi qua, tất cả sát thi, vô luận mạnh yếu, đều đều tịch diệt toàn bộ, vô thanh vô tức ngã xuống đất. Thậm chí những thi quân tuần thủ đường đi cũng không thể tránh được.

Một đường đi về phía trước, bất quá một lát đã đến trong thành.

Cũng đúng lúc này, một đạo độn quang xa xa bay tới. Là một khung phi châu lướt qua bên trên.

Thanh niên nhìn lên bên trên, tựa hồ cực kỳ khó chịu, tiện tay trảo lên trên một cái. Phi châu kia liền ầm ầm toái tán, mười mấy thân ảnh bên trong bay xuống. Một thanh âm nổi giận cũng đồng thời vang lên.

- Ngươi là người phương nào, dám hủy linh châu của ta?

Trong đó một vị, rõ ràng là cường giả Thánh Cảnh, chân lực bàng bạc mở ra, mênh mông cuồn cuộn bàng bạc, nghiền áp hơn mười dặm địa vực. Mắt lạnh như băng, nhìn thanh niên phía dưới.

- Bằng hữu, không biết có thù hận g ì với Trung Châu Tiết gia ta? Vì sao đột nhiên ra tay? Chuyện hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải cho một cái công đạo mới được!

- Trung Châu Tiết gia?

Thanh niên xoa cằm, lâm vào nhớ lại:

- Chính là một trong năm đại môn phiệt sao? Nhớ rõ lúc trước ta bị vây công, người Tiết gia ngươi tựa hồ cũng có tham dự kia mà? Cái này thật đúng là đúng dịp - -

Vị lão giả đối diện lúc này sắc mặt cũng kịch biến. Hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, đã lập tức bạo lui về sau. Khàn cả giọng gào thét, xen lẫn ý sợ hãi vô tận.

- Người nọ là Đạo Huyền Ma Chủ! Mau lui lại!

Người này vừa lên tiếng, người Tiết gia đều nhao nhao biến sắc, cũng dốc hết toàn lực phi độn ra xa xa.

Thanh niên thấy thế, không khỏi cười to:

- Nguyên lai bản ma bị phong ấn sáu ngàn năm, rõ ràng còn hung danh như vậy, may thay, may thay!

Trong tiếng cười lớn, Đạo Huyền búng tay một cái. Vị Thánh giai Tiết gia đã trốn chạy ra xa kia thân hình bỗng nhiên nổ bung, tán thành vô số thịt nát.

Ma Liên ở phía sau nhìn xem, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Một tu sĩ thánh giai sơ kỳ, rõ ràng bị giết không hề có chút lực phản kháng.

Vị Ma Chủ này bị phong ấn sáu ngàn năm, xem ra thực lực không những không bị suy yếu, ngược lại càng tiến bộ hơn không ít

Thầm nghĩ lần này Tông Thủ kia hơn phân nửa phải chết chắc. Chỉ là không biết, Vô Thượng Nguyên Ma làm sao để từ trong tay Đạo Huyền Ma Chủ cướp lấy Tăng Pháp Trì Huyền Dực kia?

Dùng tính tình vị này, sợ rằng không dễ xúc phạm. Người này tuy không phải Chí Cảnh, nhưng nếu muốn bỏ chạy thì dù là Chí Cảnh Thánh Tôn, sợ rằng cũng phải đau đầu.

Còn nếu là tìm hiểu được sự huyền bí của Tăng Pháp Trì Huyền Dực, chỉ sợ trong Vân Giới không ai có thể áp chế.

Cho dù là Tú Quan, cũng chưa chắc có thể thắng được - -

※ ※ ※ ※

Cơ hồ ngay cùng một thời gian, trong A Phòng Cung vàng son lộng lẫy.

Ở trên bạch ngọc quảng trường trước chánh điẹn, trong một cái đại trận phức tạp huyền ảo, Ân Ngự đang khoanh chân mà ngồi, tựa hồ đã mất đi thần trí, mặt như kim tím, hai mắt nhắm nghiền.

Mà lúc này Từ Phúc an vị ở đối diện hắn. Sau lưng chính là cửa chánh điện, ẩn ẩn có thể thấy được một đế vương mặc hắc kim Đế bào, thân hình dị thường khôi ngô ngồi ngay ngắn trên kim tọa.

Nếu lúc này Tông Thủ ở đây liền có thể phát hiện kiểu dáng kim tọa kia cơ hồ giống A Tỳ hoàng tọa như đúc.

Mà ở hai bên bạch ngọc quảng trường, chính là mười hai tôn đồng nhân cực lớn. Cầm trong tay binh qua, mỗi bên sáu tôn, bảo vệ xung quanh cung đình.

Chung quanh những đồng nhân này, thình lình có một loại lực vặn vẹo thế giới, kết nối những lực trường kia lại, khiến tất cả luyện khí sĩ trên bạch ngọc quảng trường đều hơi cảm thấy không khỏe. Tu vị bàn thân hoàn toàn bị áp chế, cảnh giới càng cao, bị áp bách càng cố hết sức.

Một vị Thánh Cảnh Tôn Giả, trong A Phòng Cung này nhiều nhất chỉ có thực lực Tiên Cảnh.

Trọng Huyền lại vẫn ở bên cạnh Từ Phúc và Ân Ngự, bình yên ngồi ngay ngắn, không hề bất an.

Mà lúc này chung quanh ba người, vô số Long khí lượn lờ, vài đầu Long Ảnh như ẩn giống như hiện.

- Lưỡng Nghi tụ Long, tái tạo Long thân. Long khí đã tụ tập đầy đủ, đã có thể bắt đầu. Bất quá kính xin lão sư chú ý lưu tâm một hai, không nên ảnh hưởng đến tánh mạng bệ hạ - -

- Ah?

Từ Phúc buồn cười nhìn Trọng Huyền:

- Cư nhiên trung thành tận tâm như thế, ta năm đó lúc sai ngươi hiệu lực Đại Thương lại chưa từng ngờ tới đấy.

- Trọng Huyền cũng không phải người vô tình, dù sao đã có vài chục năm nghĩa quân thần, có chút không nỡ.

Trọng Huyền thản nhiên nói:

- Ta tuy là phân hồn chi thâm, những ý niệm bản thể cũng có thể cảm thụ được, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không phản bội bệ hạ.

- Yên tâm! Ta chỉ là đúng hẹn hoàn thành ước định năm đó để giải khai tâm cấm thôi, cũng không muốn vị đằng sau thực sống lại.

Từ Phúc lắc đầu nói:

- Luyện Khí sĩ nhất mạch ta nếu muốn phục hưng, cũng cần phải dựa vào vị bệ hạ này, nói đến vị bệ hạ này của ngươi, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Ân Ngự vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, không phản ứng chút nào, tựa hồ căn bản không nghe gì.

Trọng Huyền khó hiểu, nhưng lại không theo đuổi, lại có chút lo lắng nói:

- Bên phía Thiên Đàn, chúng ta thật phải toàn lực ứng phó sao?

- Tự nhiên!

Từ Phúc có chút gật đầu:

- Thiên Đàn kia có Đại Càn chi quân và Lâm Huyền Huyên đóng giữa, những thi quân kia nhất thời nửa khắc không làm được gì. Đừng nhìn cái trên Thiên Đàn chỉ có sáu người, thực lực nhỏ yếu. Nhưng kỳ thật chư tông chư phái, tất cả đại thế gia, đều có chú ý. Đều tuyệt đối không cho phép trận hạch thứ hai tổn hại, khiến Doanh Chính chính thức phục sinh. Thời điểm mấu chốt, hơn phân nửa sẽ ra tay kiềm chế. Minh Nhật Hiên kia không phải muốn dẫn ra tất cả cường giả bị phong cấm trong A Phòng Cung ra sao? Ta cũng đâng có ý đó, nếu không phải làm thế nào với những tay chân kia? Cho nên cuộc chiến Thiên Đà, tốt nhất là càng ngày càng nghiêm trọng mới tốt.

Nói đến chỗ này, Từ Phúc lại chợt nhíu mày:

- Đạo Huyền Ma Chủ? Người này sao lại đến rồi? Vô Thượng Nguyên Ma kia chẳng lẽ đã nổi điên rồi sao, sao lại thả người này ra?

- Đạo Huyền Ma Chủ? Người này làm sao tới đây? Vô Thượng Nguyên Ma chẳng lẽ là đã nổi điên thả ngươi ra ngoài?

Trọng Huyền lập tức thất thần, suy tư một lát thần sắc kinh hãi.

- Vô Thượng Nguyên Ma thả người này là có mưu đô gì?

Trọng Huyền nhíu mày, hắn cũng tò mò, Lý Biệt Tuyết rốt cuộc mưu đồ gì. Nhưng mà lúc này cho dù chuyện gì cũng không bằng phong ấn của Từ Phúc..