Thần Hoàng

Chương 1709: Khó có thể tin (1)



Từ Phúc sắc mặt vốn lúc trắng lúc xanh. Nhưng một chớp mắt sau, trong nội tâm lại khẽ nhúc nhích, nhớ tới trong Tần hoàng mộ, mình đã gặp được đầu Hắc Kỳ Lân kia của Tông Thủ.

Sau khi kết hợp với Hắc Bạch pháp tướng, có thể nói là tận trừ tà sát, nơi đi qua, toàn bộ đều bị tinh lọc.

Tình cảnh khí đó khiến hắn ấn tượng rất sâu:

- Hắc Bạch Kỳ Lân sao? Hoặc là --

Từ Phúc trong nội tâm nhất định, trong mắt lần nữa khôi phục nụ cười lạnh nhạt. Tiện tay lấy ra một đoàn linh dịch, bôi ở trước mắt.

Nhưng chỉ thấy bên ngoài hai vạn trượng, một đoàn vương khí thuần trắng tinh khiết vọt vào mây xanh. Long Ngâm Phượng Minh, giống như tiên nhạc.

Lúc bạch lôi đánh xuống, Tông Thủ cũng lắp bắp kinh hãi. Loại kiếp lôi, hắn chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng mà Tông Thủ từng đọc một lượt hơn nửa tàng thư Thương Sinh Đạo, sau một lát đã nhận ra

Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi, khảo vấn tâm thần, ứng khí mà phát.

Trong nội tâm vô ý thức cả kinh, hắn từng nhớ rõ được đọc được chú giải của Hi Tử trong sách.

-- hỏi chí thiện chí ác, uy lực lôi kiếp này không có giới hạ, ta không thể kháng.

Phê bình chú giải là trước khi Hi Tử thành tựu Chí Cảnh lưu lại, ngụ ý là uy lực kiếp lôi này mặc dù là Hi Tử năm đó còn chưa Chí Cảnh kiếp số, cũng không muốn đối mặt, không cách nào chống cự.

Tông Thủ lập tức xiết chặt hai đấm, móng tay đâm vào trong thịt, Mà lúc này càng nghe được thanh âm của Chu Tử lạnh lùng truyền đến.

- Lôi này tên là Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi, là lão phu căn cứ theo Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi mà chế, muốn trừng phạt thiên hạ chi ác, dương danh chi thiện. Lúc này mặc dù vẫn chưa xong, nhưng đã có thể hỏi thiện ác chính tà. Chí thiện thì có thể sống, càng có được Thiên Địa Tạo Hóa. Nhưng chỉ cần có chút ác sát tà niệm thì nhất định sẽ bị lôi tru mà vong. Càn hoàng bệ hạ đã là tại thế Thánh Quân, thánh nhân lâm thế, hẳn nhất định cũng là người tâm chính cầm thiện --

Mấy vạn đạo cương lôi lăng bách tới, phía trước càng có Lý Biệt Tuyết, ý niệm xa xa khóa lấy. Tông Thủ tránh cũng không thể tránh, chỉ đành vung tay áo lên, thả ra toàn bộ những hộ giá linh thú ra bên ngoài thân thể mình.

Miễn cho những tiểu tử này bị Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi liên quan đến.

Nhưng trong lòng liền từ tức giận đến vui vẻ, Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi ứng khí mà phát, nhưng giống như Kim Bất Hối như vậy, cả đời bằng phẳng, lại bị người vu hãm oan khuất, bị thế nhân căm hận thực sự phần lớn là ác sát quấn thể.

Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi sao có thể chính thức phân biệt thiện ác? Mà lại thế gian này, ở đâu ra người chí thiện chứ?

Cứ để đám tiểu kim qua một bên là tốt rồi. Khiếu Nhật Tiếu Nguyệt thì ẩn thân trong Hắc Bạch pháp tướng, cũng không chịu ảnh hưởng. Chỉ có âm hồn của Kim Bất Hối là không tiện ném ra ngoài.

Nơi đây Hạo Nhiên Chính Khí tràn ngập bầu trời. Đồ Linh Thần Quang đỏ như máu cũng quanh quẩn không tiêu tan. Nguyên hồn của Kim Bất Hối vốn đã tàn phá. Mặc dù tên này trong lòng còn chính đạo, không sợ những Đại Nho này. Nhưng nếu rời khỏi sự che chở của hắn, tất sẽ tao ngộ trùng kích, khi đó ngay cả chuyển thế trọng sinh cũng không thể nữa rồi.

Đang do dự chần chờ, quang lôi màu trắng kia đã nhập vào thể nội hắn. Lập tức xỏ xuyên qua cao thấp toàn thân Tông Thủ, chảy vào tứ chi bách hài. Càng đụng vào trong Thần Tiêu Huyệt, nhảy vào trong nguyên thần hồn hải.

Mỗi một ngóc ngách trong thân thể đều không buông tha.

Mà lời Chu Tử vẫn đang tiếp tục:

- Càn hoàng bệ hạ ngươi nếu thật là Thánh Quân thánh nhân, như vậy thân thừa kiếp nạn này, tự nhiên có thể bình yên vô sự, càng có thể có được rất nhiều chỗ tốt, xem như lão phu tặng. Nhưng nếu lôi lực dẫn phát, ứng kiếp thân vẫn, đó cũng là mệnh trời. Trong lòng ngươi còn ác tà chi niệm, lại dám nói xằng thánh hiền?

Trong nội tâm Tông Thủ lúc này vô cùng biệt khuất phiền muộn. Cơ hồ lực lượng toàn thân đều thu lại, chuẩn bị ứng đối với kiếp này.

Thần niệm cũng đẩy nhanh tốc độ hơn, triệt để khống chế mười hai trấn quốc đồng nhân kia.

Trấn quốc đồng nhân có thể vặn vẹo thác loạn thế gian chi pháp, không biết có tác dụng với kiếp lực của Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi không nữa?

Giờ này khắc này, tự nhiên mặc kệ có hữu dụng hay không, đều cần thử một phẹn. Nếu không muốn chết ở đây, vậy thì phải dùng tất cả lực lượng, đến chống lại kiếp uy sau khi Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi bạo phát.

Lý Biệt Tuyết ở đối diện lúc này cũng đã ngừng lại động tác, mắt lộ ra vẻ kiêng kị.

Chu Tử nói là Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi, nhưng mà dùng tu vi của hắn, tự có thể nhìn ra hạch tâm trong đó, vẫn là Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần kiếp lôi.

Loại Thiên Địa kiếp lực này, dù là hắn cũng cần nhượng bộ lui binh, không dám tiếp xúc.

Dùng thực lực Chí Cảnh hậu kỳ của hắn, ngược lại cũng không phải không cách nào chống cự. Mà là sau khi chống cự nhất định sẽ phải trọng thương.

Tông Thủ bỏ mình, Tăng Pháp Trì Huyền Dực vô chủ. Nhưng nếu Lý Biệt Tuyết hắn cuối cùng không bảo hộ được thì cũng chỉ công cốc. Thanh Huyền Thái Hoàng, lúc này đang rình mò một bên, một trận chiến này không thể không vạn phần cẩn thận.

Khẽ lắc đầu, Lý Biệt Tuyết lập tức thần tình lạnh nhạt, hắn cũng không ngại Tông Thủ chết trong tay ai, chỉ cần lấy được vật kia vào tay là được. Đơn giản chỉ là nhiều thêm chút thời gian thôi, cũng không sao --

Mắt lại lộ ra ý lãnh phúng, Chu Tử này vì giữ gìn danh vọng Nho gia, lý chỉ bảo thống, cũng xem như đã nhọc lòng rồi.

Chết dưới Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi, chính là chuyện biệt khuất nhất. Tông Thủ này cả đời anh hùng, kinh tài tuyệt diễm, lại vì lôi này mà vẫn, quả thật vừa buồn cười vừa đáng thương.

Đang nghĩ như vậy, Lý Biệt Tuyết lại bỗng nhiên ngơ ngẩn, thần sắc ngạc nhiên kinh ngạc, kinh nghi bất định nhìn qua đối diện.

Kiếp lôi kia nhập vào cơ thể, đã có gần hai lượt hô hấp, nhưng mà kiếp lực Cửu Huyền Quy Tàng Vấn Thần Lôi vẫn không có dấu hiệu bộc phát.

Tia tia dòng điện màu trắng như xà xoay quanh người Tông Thủ, lại như không tìm được mục tiêu, chỉ có thể chạy lung tung, chẳng có mục đích.

Sau đó bị ba vạn Hạo Nhiên Chính Khí kích phát, một cổ khí trụ màu trắng bàng bạc xông thẳng lên trời cao.

Trong bạch hàm kim, tinh khiết trắng noãn đến chói mắt. To chừng trăm trượng, xoay quanh lấy hư ảnh Long Phượng.

Long thân ngàn trượng, Long Giác dữ tợn, năm chân cửu trảo. Phượng là Hỏa Phượng, đầu có Tử Kim quan miện, thân đốt Xích Diễm.

Chính là Thiên Địa chiếu cố, có Thiên Đạo ý chí, hóa thành hình thần thú chí cường trên thế gian này, bảo vệ số mệnh.

Lúc này lại tựa hồ vì bị mạo phạm nên Cự Long gào thét, Hỏa Phượng vang lên.

Ba vạn Hạo Nhiên Chính Khí bao phủ bầu trời trong nháy mắt đã có đến vạn đạo bị thanh âm Long Phượng đánh tan nát bấy, sụp đổ tan rã.

Lúc này Tông Thủ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cái gọi là ‘ Thần Tiêu Vấn Tâm Lôi ’kia đã lưu chuyển khắp thân thể hắn, nhưng vẫn không có dấu hiệu bộc phát.

Chẳng những không bộc phát, ngược lại còn sinh ra một dòng nước ấm, chảy vào cửu đại luân mạch, tứ chi bách hài của hắn.