Thần Hoàng

Chương 1742: Cường giả Dạ Ma



Ở bên ngoài Thiên Phương Giới, trên một con thuyền cổ mộc lớn làm hạm chủ cũng đồng dạng có vài người, đúng là đang khẽ nhíu mày mà nhìn cảnh trước mắt.

Chung quanh tuy là vô số kiếm khí bị suy yếu đang đua nhau tan đi, rồi lượn vòng vòng chém loạn khắp cả vùng quanh đó. Linh Năng nổ loạn cũng đủ hoàn toàn xé nát bất cứ sinh vật dưới cấp Tiên Cảnh. Nhưng chút linh triều kiếm khí này lại hoàn toàn không thể chạm đến phụ cận mấy người kia trong khoảng Tiên Giai độn tốc đến mười nhịp hô hấp.

Ở xung quanh bốn người này, trong khoảng cách mà Tiên Cảnh tu sĩ cần dốc toàn lực độn đi với cự ly hàng chục lần thở thì tất cả dị động đều bị trấn áp, cả hư không đều bị phong toả.

Mà lúc này Sát Dạ đang đứng giữa bốn người, có điều vẻ mặt đã không còn tự phụ như lần trước đây tại Vân Giới, sắc mặt cứng lại lạnh lùng.

Tộc nhân Dạ Ma đều có làn da ngăm đen, thông thường chỉ hơi thông minh giống loài người liền khó thấy vui buồn. Tuy nhiên lúc này bất luận kẻ nào cũng đều có thể phát hiện vị đệ nhị thái tử Ám Thế Ma Đình này đang có tâm tình là u ám đến cực hạn.

Từ chỗ hắn mà nhìn thì những đạo Thương Sinh kiếm kình kia dù chưa có thể quét ngang bên ngoài. Bởi vì bị sáu mươi chiếc thuyền lớn Thông Thiên phát ra những tia chớp xanh mạnh mẽ triệt tiêu.

Có điều kiếm khí kia tản ra tới đâu thì cũng vẫn cứ càn quét cả mảng lớn Dạ Ma quân ở bên ngoài. Phảng phất như nông phu đang vung lưỡi hái thu hoạch rơm rạ.

Cũng không chỉ ở vùng ranh giới với ngoại vực, lúc này tình hình ở bên trong Thiên Phương Giới cũng đang chuyển tiếp đột ngột.

Sau khi bị Thương Sinh Kiếm Trận cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Phù Linh Kiếm Trận tạm thời chia cắt khoảng không, lúc này quân Dạ Ma tinh nhuệ xông vào trong Thiên Phương Giới rõ ràng đã là hết hơi hết sức. Đám ba vạn Huyết Vân Kỵ, năm vạn Huyền Hồ Thiết Kỵ, cùng với gần hai mươi vạn Thiên Cương Kiếm Tốt thay nhau công kích, nhưng đều lần lượt bị đánh cho tan tác, chia cắt vây kín, sau đó bị bao phủ trong đại dương quân địch mênh mông.

Vẻn vẹn trong thời gian không đến ba canh giờ, đã có gần trăm vạn Dạ Ma tinh nhuệ tham gia tấn công lần này lần lượt bỏ thây.

Ám Thế Ma Đình lần này cử đi chinh phạt tuy có mười hai Tiết Độ Phủ với hơn năm nghìn vạn quân thiện chiến.

Nhưng giờ khắc này, mấy người ở đây cũng không tránh khỏi trong lòng nhỏ máu.

Ở tại ngoại vực thì còn tạm được. Những binh tướng cưỡi phi toa, chuẩn bị công kích vào Thiên Phương thế giới thì còn có thể được thuyền lớn Thông Thiên yểm hộ để thuận lợi rút về. Tuy nhiên Dạ Ma đại quân đã nhảy vào bên trong ranh giới thì chỉ cần thời gian ngắn ngủn một canh giờ liền bị tàn sát hết sạch.

Không phải là bọn hắn không muốn cứu, mà là thật sự chịu bó tay. Về mặt cường giả tấng thứ Thánh Giai, Thiên Phương thế giới kia rõ ràng chỉ hơi hơi kém hơn Ám Thế Ma Đình.

Mà sau khi có mười hai trấn quốc đồng nhân trấn áp, những Đại Càn Tôn giả này náu thân ở bên trong biên giới cơ hồ đứng ở thế bất bại.

Bất cứ công kích nào nhằm vào Thiên Phương thế giới đều sẽ bị đám thần quyết bay loạn kia đè xuống làm giảm đi một bậc.

- Chắc chắn là bậc thầy dùng binh!

Trong bốn người, lúc này cũng vọng ra một tiếng than thở: - Đã phá hủy tất cả kiến trúc nhà cửa bên trong Thiên Phương Giới. Còn mọi dân cư thì tập trung quản thúc. Những thủ đoạn phá địch mà Sát Dạ hoàng huynh dự kiến, hiện nay sợ là lại không có khả năng thực thi. Mấu chốt là Thiên Phương thế giới này, nhiều lắm chỉ có thể dung nạp đại quân năm trăm vạn cùng chinh chiến. Có Giới Chướng ngăn cách, Ám Thế Ma Đình chúng ta cũng chỉ có thể lấy ít đánh nhiều. Lại còn có mười hai trấn quốc đồng nhân thì càng trở nên lấy yếu đánh mạnh. Có điều hiện nay ta càng tiếc hận chính là, vào trước lúc Tông Thủ Khổng Dao đến lại không công hạ được Thiên Phương thế giới này. Tình hình vào giờ phút này lại là hơi khó giải quyết. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ khó có thể chiếm đoạt nổi thế giới này!

Sau khi nói xong, người này lại đổi thành cười một tiếng: - Còn nhớ mấy ngày trước đây, hoàng huynh đúng là tràn đầy tự tin!

Nghe được những lời nầy, Sát Dạ không cần quay đầu lại nhìn cũng đã biết những lời này là từ bào đệ 'Nhiên Long' của hắn.

Ám Nhật đại đế có chín mươi chín đứa con, Nhiên Long này đứng hàng thứ mười sáu. Ước chừng ba trăm năm trước, hắn rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị thái tử. Địa vị cũng không giảm mà ngược lại còn tăng, được phong làm 'Dạ Luân Vương', cai quản ba Tiết Độ Phủ lớn với đại quân ngàn vạn người.

Là phó soái đại quân Ám Thế Ma Đình chinh phạt Vân Giới lần này, trên danh nghĩa lúc này hắn là một 'Phụ tá đắc lực'.

Có điều danh nghĩa là phụ tá, tuy nhiên từ ngàn năm trước thì hắn cùng với vị hoàng đệ này đã là tử địch. E rằng cho tới bây giờ cũng vẫn là minh tranh ám đấu.

Vừa rồihắn thốt ra những lời ấy cũng là để chỉ trích Sát Dạ hắn đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.

Lạnh giọng cười một tiếng, Sát Dạ cũng không để ở trong lòng.

Bởi vì mấy ngày trước đây, bên phía Ám Dạ Ma Đình cũng còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Đại quân chưa đến đủ, cường giả chưa tụ tập. Còn tướng địch Liệt Khuyết kia cũng không phải là hạng người dễ dàng xơi tái.

Tất nhiên là dẫu bị thương vong nặng nề, tuy nhiên suốt nửa tháng này cũng chưa từng cho bọn hắn chút xíu cơ hội có thể thừa dịp. Về cai quản đối nội thì Liệt Khuyết cũng cực kỳ nghiêm ngặt.

Dẫu không quả quyết sắc bén giống như Khổng Dao, tuy nhiên cũng vẫn cứ khiến cho đủ loại thủ đoạn mà hắn bố trí vô phương sử dụng.

Tóm lại tất cả xử trí của Sát Dạ hắn đều không có sai lầm, vì vậy cho dù là ở trước mặt Ám Nhật đế quân thì hắn cũng có thể trình bày đúng lý hợp tình.

- Nguyên Đạo người này trọng tình trọng nghĩa, lúc đầu cũng lại là hạng người kiêu hùng.

Không thèm để ý tới Nhiên Long, vẻ mặt Sát Dạ u ám lạnh lẽo: - Như thế xem ra, chỉ một mũi Thứ Thần Huyền Tâm Châm thì còn xa mới đủ để kiềm chế!

Sau khi bị cảnh cáo mà Tông Thủ vẫn dám sử dụng đến đồng nhân. Chuyện này dẫu nằm ngoài ý muốn của hắn, nhưng cũng là trong tình lý.

Dẫu có là người thật sự trọng tình trọng nghĩa thì cũng không có khả năng trong ngắn ngủn mấy năm liền từ bỏ cơ nghiệp lớn như thế.

Có điều Tông Thủ kia cũng còn lưu lại dư địa. Mười hai trấn quốc đồng nhân kia chỉ trấn áp ở trong Thiên Phương thế giới mà không phát triển đến ngoại vực. Điều đó cũng làm cho hắn không tiện động thủ.

Lúc này đúng là cục diện thế lực ngang nhau, Ám Thế Ma Đình tất nhiên có thể dùng Thứ Thần Huyền Tâm Châm phản kích.

Tuy nhiên nếu mà dẫn đến việc Tông Thủ liều lĩnh thì kết quả cuối cùng, nhất định là lưỡng bại câu thương.

Trong Nhất Giới vực này, nếu như chỉ có Ám Thế Ma Đình một nhà thì cũng thôi. Ngược lại là cảnh đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu ( bọ ngựa giơ vuốt chim sẻ rình phía sau).

Hao tổn quá nhiều cũng sẽ khiến cho hắn bị tộc nhân lên án chỉ trích.