Đồng dạng là bên cạnh vực sâu, cách chiến trường chừng ba mươi dặm ở trên một đỉnh núi cao trăm trượng. Một vị trung niên tuấn áo trắng đầu bạc, khoác giáp trụ màu bạc, thân ảnh mơ hồ bước qua đỉnh ngọn núi này tới cách chiến trường vài chục dặm.
Không cần dùng linh pháp tăng cường thị lực lại giống như có thể nhìn rõ chiến trườn khoảng cách vài chục dặm.
Bên cạnh hắn còn có một người là được Tông Thủ lệnh rời đi từ sớm, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, đồng dạng yên lặng nhìn phía xa.
Vùng đất bằng phẳng dưới chân hắn có những mảnh nhỏ thi hài, đếm sơ sơ đã có tám nhìn, trong tay bọn họ cầm lợi khí, mặc phù màu đen, dáng người cường tráng vô cùng. Có thể thấy được khi còn sống nhất định chiến lực không kém, chỉ là tử trạng thê thảm vô cùng.
Trung ương đám thi hài này là một pháp đàn thật lớn, hơn mười thi thể của nam tử ăn mặc kiểu linh sư, trên người không có thương thế gì nhưng đều không ngoại lệ đầu thân chia lìa, một đao chém giết.
Cạnh những thi thể còn có một đội kỵ sĩ khoảng ngàn người, áo trắng đầu bạc, mặc chiến giáp màu bạc, khuôn mặt ai nấy đều rất tuấn tú.
Nói thì có vẻ kỳ quái, rõ ràng là hoa văn được khắc lên giáp trụ rất hoa lệ xinh đẹp nhưng không có gì đáng chú ý. Ngược lại khiến những người này đều có loại cảm giác mông lung như ẩn như hiện, nếu lẫn trong đám người này chỉ cần liếc mắt một cái thì hơn phân nửa sẽ bỏ qua.
Chiến mã dưới thân họ cũng có màu bạc, không sai biệt lắm không sai biệt lắm cùng Ngự Phong Câu bình thường nhưng bên ngoài da thịt lại bao trùm một tầng vảy màu bạc.
Dáng người khỏe khoắn, nhẹ nhàng cường tráng, có thể thấy ngân giáp chiến mã này mạnh như thế nào.
Suốt một ngàn kỵ binh mang đội ngũ chỉnh tề lẳng lặng đợi dưới chân núi, không một người lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, không khí dưới chân núi trở nên xơ xác tiêu điều, mọi người như dung nhập vào trong hoàn cảnh nơi này.
- Trong vân xa kia là thế tử sao? Ba năm khônggặp hắn đã lớn như vậy rồi? Đúng là đúc từ một khuôn ra mới quân thượng, hắn biết nơi đây đã bị Vân Hà Sơn thành Liệt Diễm Sơn thành chiếm cứ, đóng quân hơn bốn mươi vạn. Vì sao còn muốn tới nơi này chịu chết?
Ánh mắt trung niên ngân giáp mang theo vẻ khó hiểu chưa thể giải thích nhìn chiến trường nơi xa, quang mang trong mắt thiểm liệt.
Tình huống Tông Thủ cùng với người hộ tống tử chiến, cần bọn hắn liều chết cứu viện hoàn toàn bất đồng với những gì hắn đã suy nghĩ, xa trận bên kai phòng thủ kiên cố vô cùng, bên ngoài tuy có mấy vạn kỵ quân quay chung quanh nhưng chỉ cần khẽ tới gần sẽ bị nỗ tiễn đánh đuổi.
Phần lớn đều là cung tiễn bình thường hỗn hợp phong nhận hoặc hỏa viêm nhưng nhờ Tam Tí Linh Nỗ bắn ra tạo nên uy lực mạnh mẽ, mỗi lần hai mươi mấy lượt bắn sẽ đoạt tính mạng mấy chục tới hơn trăm người. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mà ở phụ cận mười dặm, tình hình doanh trại quân đội liên quân càng làm người trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy ba nghìn Huyền Giáp thiết kỵ như một cỗ thiết lưu màu đỏ tung hoành ngang dọc, đấu đá lung tung. Bốn mươi vạn người vô pháp ngăn trở dù chỉ một lát.
Mà ở phía sau bọn hắn đã có vô số thi thể ngã xuống.
Trung niên đầu bạc tưởng rằng mình nhìn lầm, sau khi lắc lắc đầu thì tiếp tục nhìn, hắn lại phát hiện trong tầm mắt vẫn là tình hình đó.
Một ngàn Huyền Giáp Phong Long kỵ, hai ngàn Huyền Giáp thiết kỵ tinh nhuệ đạp phá vạn quân, không gì cản nổi.
Mà thi hài ngã xuống càng đập vào mắt làm người ta thấy kinh hãi.
Hai ngàn Hổ Báo kỵ, một ngàn Hắc Vân long thương sĩ, một vạn Hắc Vân tinh kỵ, tinh nhuệ của Vân Hà Sơn hao tổn rất lớn. Còn có bên kia là thi hài tàn giáp của Liệt Diễm Sơn Trục Phong Giáp Kỵ, trung niên đầu bạc thân kinh bách chiến từ từ nhắm hai mắt, một lát sau đã đoán được tám chín phần chuyện tình phát sinh.
- Bên kia xa trận, nếu là đoán không lầm thì hẳn là vận dụng một trăm năm mươi Phong Viêm Bạo Tiễn Không Khí Tông hoặc Minh Phần Liệt Tiễn của Minh Khí Tông. Ba nghìn giáp kỵ hẳn là đánh tan năm vạn kỵ quân cánh quân bên tả Vân Hà Sơn rồi sau đó trùng kích bộ quân. Một ngàn tức sau đạp phá ngũ trận, chỉ là sao bên kia không dùng cung?
Ngay khi tầm mắt hắn chạm đến trên mặt cỏ trước Yển Nguyệt Trận cắm đầy tên thì ngộ ra một vài điều, trung niên đầu bạc hít một hơi hàn khí. Có thể xung phong đi qua mưa tên khiến đối thủ ngừng bắn tên sẽ khiến cho người thống lĩnh Vân Hà Sơn bị áp lực ra sao?
Sau đó tầm mắt của hắn hoàn toàn bị hồng giáp kỵ sĩ dẫn đầu xông trận đánh bại hắc giáp hấp dẫn.
Có thể đem giết hai ngàn Hổ Báo kỵ, kích phá năm trận, mấy người Dương Hiên chỉ sợ đã chết trong tay kẻ này.
Mà ngay vừa rồi hắn còn tận mắt nhìn thấy, thi thể Vân Hà Sơn Mộ Linh bị thương bêu giữa năm mươi trượng, thi thể nổ tung.
- Thương thuật tinh tuyệt, Trùng Trận Thuật cũng mạnh hơn ta gấp đôi. Đây rõ ràng là vị đại tướng tài, thế tử rốt cuộc là từ đâu tìm thấy người, chẳng thể trách không sợ bốn mươi vạn đại quân của hai thành. Chỉ là người như vậy vì sao lại cam tâm đi theo thế tử?
Liên tiếp nghi vấn nổi lên trong lòng hắn, nhân tài bực này cho dù ở Trung Ương vương triều cũng vô cùng hiếm thấy, chỉ cần ngắn ngủn mấy năm có thể tiến thân vương vị, vì sao dốc sức dưới trướng cho Tông Thủ?
Sau đó một lát, trung niên đầu bạc bỗng dưng là đồng tử co rụt lại:
- Tử Lôi Thương, người này là Tử Lôi Thương Tông Nguyên! Nhược Thủy, ta có đoán sai không?
Nhược Thủy ở bên cạnh vốn là một mực yên lặng không nói lời nào mặc trung niên tuấn lầm bầm lầu bầu, giờ phút này mới quay đầu, kinh ngạc chớp tròng mắt, rồi sau đó gật đầu.
- Quả nhiên là hắn! Tiểu tử này, trước kia ta từng nói thiên phú không tồi, đệ nhất hậu bối Thiên Hồ Nhất Tộc ta, không ngờ còn xông trận vô song, chẳng trách quân thượng coi trọng hắn như thế.
Trung niên đầu bạc thở gấp gáp một hồi, đôi tay cũng nổi gân xanh, trong mắt lại càng lóe ra sát ý, tầm mắt như nhận hóa thành thực chất.
- Nhược Thủy, người này, hiện giờ rốt cuộc là cống hiến thế tử vẫn không dốc sức cho phụ tử Tông Dương?
Người như vậy, nếu Tông Dương sở dụng thì đối với Thiên Hồ Nhất Tộc bọn họ, dù trọng yếu thế nào hắn cũng phải giết.
Địa Luân Tứ Mạch có thể tung hoành vô địch trên chiến trường, đợi vài năm nữa, cả Đông Lâm Vân Giới này còn bao nhiêu người có thể khống chế hắn?
Mà Nhược Thủy lúc này cũng lộ vẻ quái dị, nhớ tới ngày trước đó ở trong Giới Phù Thành, muốn cho Tông Nguyên dốc sức phụ tử Tông Hạo Tông Dương đoán chừng là tuyệt đối không thể nhưng nếu nói Tông Nguyên bị Tông Thủ thu cho mình dùng thì chưa hẳn vì còn kém một chút.
Cân nhắc sau một lúc lâu, Nhược Thủy mới thành thực đáp:
- Đừng lo lắng, thế tử hắn rất mạnh, rất lợi hại!
Sau đó còn sợ đối phương không tin, nàng cố ý nhấn mạnh:
- Còn mạnh hơn cả ngươi và ta rất nhiều.
Trung niên đầu bạc nao nao, nghĩ thầm nàng đáp cái gì thế, có vẻ như ông nói gà bà nói vịt nhỉ? Thế tử thân có song mạch thân thể, không thể tu hành. Nói cái gì rất mạnh, mạnh mẽ hơn ta và ngươi rốt cuộc là có ý gì?
- Tông Nguyên đúng là tướng tài vô song.
Trong hải hạp, người thứ tư kinh hô nỉ non, chủ nhân của thanh âm đó giờ phút này sắc mặt trắng như tờ giấy.
Hùng Khôi tựa mộc lan can, gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới, ba nghìn Huyền Giáp thiết kỵ cách mộc thai không tới một trăm bốn mươi trượng. Phía trước chỉ có năm ngàn hắc giáp phương trận, đằng sau hai ngàn Cuồng Hùng giáp sĩ.
Xem tình hình hiện tại sĩ khí hạ đến cực điểm, giáp sĩ trong phương trận tất cả đều là tuyệt vọng, hiển nhiên là không mảy may tin tưởng, có thể ngăn cản thiết kỵ trùng kích. Chỉ trông vào kỷ luật cùng phục tùng huấn luyện lâu dài mới chống đỡ chưa từng làm tán loạn trận hình.
Mặc dù dưới trướng hắn, hai ngàn Cuồng Hùng giáp sĩ đồng dạng có chút không yên, Liệt Diễm Sơn tinh nhuệ, tinh thần cứng cỏi, chỉ là giờ phút này không thiếu chiến ý, hơn nữa là vẻ mặt ngưng trọng cùng tử chiến.
Hùng tộc vô cùng hiếu chiến, chỉ riêng chỉ đối mặt tính hoàn toàn áp đảo, cảm giác không thể chiến thắng đối thủ mới như thế!
- Đáng chết! Đáng chết! Mộ Linh, Tạ Nộ, thật sự là vô năng! Ba người liên thủ còn giết không được một Địa Luân Tứ Mạch Võ tông! Ta nuôi bọn hắn có ích gì?
Phong Dục đánh một quyền chấn nát lan can trên đài trước mặt, Hùng Khôi lấy lại tinh thần, nhìn bên cạnh, tuy đối phương mắng to nhưng tròng mắt lại ẩn ẩn vẻ bi thương và sợ hãi. Vị thế tử Vân Hà Sơn nổi tiếng kiên cường xưa nay đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hùng Khôi lại không có nửa phần cười nhạp, không tới một khắc liên tục chém giết ba vị Huyền Võ tông sư, hắn cũng đồng dạng là có vài phần sợ. Sợ người nam nhân mặc hồng giáp cầm trong tay tử thương không thể chiến thắng.
- Không phải bọn hắn vô dụng, mà là Tông Nguyên thật sự quá mạnh mẻ! Đáng sợ.
Phong Dục hừ một tiếng, có chút nóng nảy ở trên đài cao đi tới đi lui, sau đó lại nhìn ra phía sau:
- Đám Linh Sư này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Đến nước này rồi mà còn chưa có động tĩnh gì?
- Xác thực là có chút kỳ quái! Ta thấy đã xảy ra biến cố gì đó.
Trong lồng ngực Hùng Khôi giờ phút này dâng lên cảm giác điềm xấu, nhịp đập trái tim của hắn nhanh vô cùng, nhưng tránh đi không muốn nghĩ tới nói:
- Lúc trước ngươi đã có thể bức bách hắn quỳ rạp xuống đất sao không giết chết Tông Nguyên luôn đi? Nếu giết hắn sớm thì sao ra cơ sự này?
- Nếu giết được thì ta đã giết rồi!
Phong Dục cau mày, hai đấm nắm thật chặt, tơ máu giăng kín mắt:
- Chẳng thể trách Tông Vị Nhiên biết rõ Tông Dương thua trận còn toàn lực ra tay cứu hắn. Khi đó ai có thể nghĩ đến, người này vốn vô vọng đột phá Tiên Thiên lại có thiên phú này.