Thần Hoàng

Chương 259: Phi đao phá mũi tên



Khi tránh đ mưa tên, cự ly mấy người Tông Thủ cuối cùng chỉ còn cách đầu cầu chừng trăm trượng.

Tông Lam xông tới phía trước nhất gần kề một cái hô hấp, Long Giác Dực Mã dưới háng đã bay vút lên bên cạnh tượng đá Bạch Hổ.

...

Mà quan thành xa xa ở ngoài bốn mươi trượng.

Trên tường thành Vưu Vô Sinh lại không chút nào cảm giác bối rối, ngược lại cười ra tiếng:

- Tự tìm đường chết, người tới! Đi mời Tuyết tiên sinh.

Lời còn chưa dứt, bên cạnh tường thành một người bay lên không trên tường thành. Thần sắc lãnh ngạo, khuôn mặt tuấn tú phiêu dật, giờ phút này trong mắt lóe ra hàn mang khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

- Không cần thúc dục, ta đã đến!

Chỉ một bước đã vượt qua tường thành, trung niên họ Tuyết ánh mắt âm hàn nhìn về phía mấy người xông qua cầu treo bằng dây xích, sau đó mày nhăn lại.

- Đây là vị thế tử kia? Quả nhiên một chút nội khí cũng không có, đúng là sỉ nhục Thiên Hồ Nhất Tộc ta. Tông Nguyên rõ ràng đã là Địa Luân Lục Mạch tư chất coi như không tệ. Chỉ là không biết người này phải chăng đã lĩnh ngộ cuồng đình thương ý như lời đồn?

- Hừ, lĩnh ngộ cuồng đình thương ý thì như thế nào? Tại trấn sơn quan, hắn nếu không sớm rút đi, chỉ có chết.

Vưu Vô Sinh khinh thường bĩu môi một cái, chộp đại cung trong tay vị tiên thiên Võ sư, cung dài năm thước nặng chừng hai mươi vạn cân.

Vưu Vô Sinh không tốn sức chút nào cầm trong tay:

- Cuộc chiến ngày hôm nay ta nhất định phải tru diệt Tông Thủ. Kính xin Tuyết tiên sinh, giúp ta giúp một tay!

Nói đoạn hắn kéo mạnh dây cung thành hình trăm rằm, một mũi tên linh quang thiểm diệu kéo căng ra.

Tuyết tiên sinh nghe vậy, cũng hơi hơi gật đầu:

- Đây là tự nhiên! Chuyện tình Tuyết thị nhất tộc ta đã đáp ứng thì tuyệt sẽ không nuốt lời. Chỉ là ngày sau quân thượng các ngươi cùng Hữu Đình Trụ Đại tướng chớ đổi ý.

Tiếng nói vừa rơi xuống thì hắn đã đánh một cái ấn quyết. Lập tức từng đạo Linh Năng mát lạnh lăng không hội tụ rơi vào trên người Vưu Vô Sinh. Cuối cùng chia làm hai cỗ, một cỗ rót vào thân hình Vưu Vô Sinh, một cỗ khác thì tụ lại ở lang nha tiễn.

Ánh mắt Vưu Vô Sinh lập tức sáng ngời, chỉ cảm thấy tầm mắt càng khuếch trương thêm vài phần. Toàn thân lực lượng cũng tăng lên chừng nửa lần. Linh cung bốn trăm vạn cân trong tay cư nhiên bị hắn lại kéo ra mấy phần.

Không chút do dự, hắn gầm lên một tiếng:

- Lại bắn!

Dây cung "bồng" một tiếng, mũi tên lang nha lập tức như là sao chổi xông tới Tông Thủ, vừa đến nửa đường, quanh mũi tên rõ ràng cuốn động vô số cuồng phong giúp nó vượt qua thị lực cực hạn lang nha tiễn mà con người nhìn thấy, tốc độ mũi tên nhanh chóng tăng lên.

Cơ hồ cùng lúc, một ngàn cung thủ trên tường thành cũng nhao nhao bắn tên che trời che đất bao trùm phía dưới.

Tông Lam vốn là muốn lăng không nhảy lên, thẳng hướng tường thành. Giờ phút này thấy thế không khỏi nhíu mày, cuối cùng không cam lòng tức giận hừ một tiếng, ánh đao trong tay chém ra chặt nất những lang nha tiễn đang bắn tới. Bất quá thân hình cũng bị cự lực phản xung. Không chỉ là mã dưới hông miệng mũi phún huyết, bị ngăn trở xu thế tiến lên mà ngay cả người hắn bị bắn ngược mấy trượng.

Sắc mặt Tông Lam không khỏi âm trầm như nước, thế xông bị ngăn cản, trên tường thành đã lại chuẩn bị đợt cung tiễn thứ ba. Nói không chừng chỉ cần tiếp qua một lát, hai vạn năm ngàn đại quân nội thành có thể lên tường thành.

Tình hình giờ phút này rõ ràng đã bỏ lỡ cơ hội đoạt thành tốt nhất, nhìn không tới nửa phần hy vọng.

Không biết Bạch y nhân trên tường thành đến cùng là lai lịch gì, linh pháp cư nhiên cường hãn cư nhiên như thế! Rõ ràng chỉ là một cái linh pháp gia trì có thể làm cho lang nha tiễn tụ tập lực lượng lên tới chín trăm vạn cân, liền thân là bát mạch Huyền Võ Tông sư như hắn cũng khó mà xoay trở.

Buồn bực hừ một tiếng, Tông Lam vẻn vẹn rời khỏi mười trượng, chân phải bỗng dưng đạp mạnh mặt đất sau khi trượt một đoạn thì bực mình hừ lạnh. Sau một khắc cả người giống như đạn hạt nhân bộc phát điên cuồng chạy vội về phía trước, mỗi lần cất bước là hơn mười trượng không kém tứ giai Long Giác Dực Mã, thậm chí còn hơn mấy phần.

Tình hình ngày hôm nay mặc dù biết rõ không thể thắng, cũng muốn hợp lực đánh cược một lần!

Cũng vào lúc này, thần sắc Tông Lam bỗng nhiên ngơ ngẩn. Phát hiện thế tử một mực yên lặng giục ngựa bỗng nhiên động, hắn đạp mạnh lên yên ngựa lăng không nhảy lên. Trong chốc lát khí tức trở nên hết sức bất đồng.

Trong lòng Tông Lam khẩn trương, thời điểm đối phương vạn tên cùng bắn lại bay người lên, mất đi chỗ mượn lực không phải là muốn tự sát chứ?

Những mũi tên cung thủ bình thường có thể đối phó nhưng còn Vưu Vô Sinh phía trên kia nhăm nhe cùng ba gã Huyền Võ tông sư và trung niên Linh Sư sâu cạn không biết. Những kẻ này tùy ý một người cũng đủ để nhẹ nhõm lấy đi mạng của Tông Thủ.

Trong lồng ngực hắn không khỏi là hối hận mình khinh thường. Thế tử cố nhiên là võ đạo Thông Linh, thiên phú tuyệt thế, nhưng rốt cuộc là không có trải qua chiến trận. Rõ ràng tại thời điểm giáp mặt địch lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

Giờ phút này hắn cũng không còn hi vọng đi cướp lấy quan thành, hôm nay chỉ có thể đem hết toàn lực cứu tính Tông Thủ sau đó nhìn xem có thể toàn thân trở ra không.

Tông Thủ không phát giác gì đối với lo lắng của Tông Lam, cho dù là biết được cũng sẽ chẳng thèm ngó tới. Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, thủy chung là bình tĩnh mà nhìn tường thành trấn sơn quan. Trong tay áo thình lình vài đạo linh phù Thất Thải biến ảo thiêu đốt, sau đó lại hóa thành từng đoàn từng đoàn linh quang như ẩn như hiện, bay tán loạn rơi vãi ra, rót vào thân thể mấy người bên dưới.

Mà khi thân hình hắn mới vừa vặn nhảy lên chốc lát, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh mang.

- Tông Nguyên, lên thành!

Tông Nguyên không nói một lời, cả người cũng bay lên trời, đồng dạng lăng không giẫm chận tại chỗ, đem không khí trở thành bậc thang xông lên trên tường thành.

Mặc dù không biết dụng ý của Tông Thủ vì sao lựa chọn thời gian hiểm lại càng hiểm này nhưng hắn biết Tông Thủ chưa bao giờ bắn tên không đích, cũng chưa bao giờ từng để cho hắn thất vọng. Như vậy chính mình cũng sẽ không làm cho thế tử thất vọng!

Vưu Vô Sinh ở đối diện lông mày nhíu lại nói:

- Quả nhiên là cuồng đình thương ý!

Tông Nguyên mới bay vút lên ra bốn mươi trượng, toàn thân thì tụ một cỗ lôi đình màu tím khiến tốc độ của hắn càng thêm nhanh chóng tiếp cận tường thành, lôi quang toàn thân nồng đậm, nhìn từ xa như một cái phi toa lôi điện đâm tới.

Bất quá khi ánh mắt hắn thấy Tông Nguyên phía sau thì đồng tử trong nháy mắt co rút lại.

Chỉ thấy Tông Thủ thình lình bay vút lên lên 30 trượng nhưng không hề dừng lại, thân hình phảng phất là bị một cỗ cự lực vô hình thôi động tiếp tục xông lên.

Một cái chớp mắt, Vưu Vô Sinh không khỏi hít một hơi hàn khí.

- Lại là tiên thiên! Tông Thủ là tiên thiên sơ mạch!

Trung niên họ Tuyết bên cạnh ánh mắt khẽ nhúc nhích đồng dạng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Theo như đồn đãi, thế tử này trói gà không chặt, rõ ràng mười bốn tuổi tu vi không bằng Tông Thế được thế nhân khen ngợi là thiên tài.

Kinh ngạc chỉ chốc lát, trung niên họ Tuyết khôi phục bình tĩnh. Chỉ là thần sắc lại thần kỳ ngưng trọng, lập loè sát cơ.

Mà Vưu Vô Sinh giờ phút này cũng lại một lần nữa cười to:

- Hay cho Càn Thiên Sơn thế tử! Rõ ràng giấu giếm sâu như thế. Bất quá ngày hôm nay mặc kệ thiên tư ngươi mạnh mẽ tuyệt đối cũng phải chết ở chỗ này! Bách Hải, Nhâm Lệ, còn không ra tay!

Cây cung đáp dây cung lần nữa, chỉ là ở bên trong ngón tay của Vưu Vô Sinh giờ phút này kẹp lấy ba mũi lang nha tiễn, hô hấp của hắn dần dần bị điều tiết tiến vào một loại vận luật đặc thù, mỗi một cái hô hấp đều nhiếp vào thể nội đại lượng thiên địa linh năng, tâm thần cũng tùy theo tiến vào trạng thái thanh minh tĩnh lặng.

Tam liên châu tiễn thuật Vưu gia bí truyền tuy không phải tuyệt học. Nhưng tại giờ này khắc này, cho dù là một vị Địa Luân bát mạch Huyền Võ sư, hắn cũng có thể tru sát bên ngoài 800 bước, thì càng không nói vị thế tử kia chỉ là một vị tiên thiên mạch!

Đợi đến thân ảnh Tông Thủ vọt người ước chừng 30 trượng thì Vưu Vô Sinh đã suy đoán ra lộ tuyến của đối phương, ánh mắt hắn mãnh liệt co rút.

Linh cung trong tay bắn ra "Bồng!""Bồng!""Bồng!" liên tiếp ab tiếng dây cung nô vang xuất hiện, bên ngoài trăm trượng còn có hai người giương cung lắp tên. Trung niên họ Tuyết gia trì linh pháp cơ hồ là dùng nửa lực lượng của Vưu Vô Sinh bắn ra một mũi tên. Text được lấy tại Truyện FULL

Năm mũi tên lang nha tiễn hồ là thuấn phát tiếp xúc đến. Trong chốc lát đã đến 200 trượng.

Lông mày Vưu Vô Sinh nhíu lại, trong mắt lộ ra mỉa mai, cơ hồ là đã thấy được tình hình vị thế tử đối diện kia vẫn lạc.

Bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần người này vừa chết, những người kia dưới thành cường thịnh thế nào cũng chỉ như chó nhà có tang, đuổi là chạy mất xác.

Mà khi ánh mắt của hắn đối mặt Tông Thủ thì ngạc nhiên hồi lâu.

Bên trong đó cũng không có bao nhiêu kinh hoảng, chỉ có vẻ lạnh như băng, rõ ràng cho thấy lý trí của người này tỉnh táo hơn đến mức tận cùng. Cho dù là chính bản thân ra sát cục hiểm cảnh, cũng không có thể dao động hắn nửa phần.

Một thế tử không thấy quá nhiều các mặt của xã hội, cũng không còn trải qua bao nhiêu chiến sự, tại sao có thể có ánh mắt bực này?

Trong lòng còn đang cảm thấy kỳ quái chỉ thấy tay áo Tông Thủ mở ra. Phảng phất là tiện tay vung lên, năm điểm hàn mang từ trong tay áo hắn xuyên ra.

Cũng đồng dạng là mau lẹ vô cùng, gần kề 1% trong nháy mắt bốn mươi trượng thình lình cùng năm mũi tên nhọn lang nha đối kích.

Lúc này Vưu Vô Sinh vuốt cánh tay trái, tiễn thuật của hắn tuy mạnh nhưng liên tiếp bắn ra ba mũi tên, mỗi một mũi tên đều có thể phát huy ra gần bằng chiến lực của mình khiến kinh mạch cánh tay tổn thương rất lớn. Một khi sử xuất, trong nửa khắc cánh tay trái cơ hồ không thể dùng sức.

Giờ phút này thấy thế thì buồn cười trong lòng, Tà Linh Câu bên cạnh cương phong cổ đãng, phong quyển chẳng những hỗn loạn, hơn nữa rất khốc liệt.

Mặc dù dùng tiễn thuật của hắn ở chỗ này cũng không cách nào trong vòng tám trăm trượng cam đoan bách phát bách trúng, chỉ có thể dự đoán ra vị trí đại khái mà thôi.

Vị thế tử này chẳng lẽ là sợ hãi choáng váng, lại muốn dùng năm khẩu phi đao kích bay tên hắn bắn ra sao? Đúng là ngu ngốc!

Tông Lam Đàm Đào dưới thành nhìn thấy mà tuyệt vọng, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng hàn mang thấy không rõ lắm hình dạng cùng lang nha mũi tên sắp sửa giao thoa nhau thì chỉ nghe một tiếng vang nhỏ "keng" xuất hiện giữa không trung.