Thần Hoàng

Chương 314: Bốn mươi bảy dặm



Sắc mặt người áo xanh hiện vẻ tuyệt vọng, Ngụy Húc dùng khí kình quấn lấy hắn rồi buông ra:

- Yên tâm, bổn tọa còn không đến mức lấy lớn hiếp nhỏ! Ngươi tên là gì?

Tâm thần Tông Thủ vừa mới bình phục, nghe được lời ấy, không khỏi trợn trắng mắt. Không hiểu vị Tọa Tôn Thương Sinh Đạo này đến cùng là có ý gì.

Dùng thủ đoạn của Thương Sinh Đạo cùng loại Ma Tông rõ ràng còn nói cái gì đạo nghĩa, cái gì không lấy lớn hiếp nhỏ, bản thân đã là dị loại rồi.

Người áo xanh cũng rõ ràng cho thấy có chút không tin, cẩn thận từng li từng tí lòng còn sợ hãi nhìn Ngụy Húc. Sau một lát, ước chừng là biết được chính mình căn bản là không thể cự tuyệt mới mở miệng:

- Ma Sơn tông tọa hạ đệ tử, Quỳ Khí!

- Quỳ Khí? Như vậy còn có Quỳ Bát Quỳ Cửu?

Ngụy Húc nghe vậy cười cười, bầu trời luân chuyển thái dương, nơi này thu liễm không ít khiến nóng bức giảm đi. Ánh mắt hắn lóe ra quang trạch trêu tức:

- Ta cho ngươi một cơ hội, ngày hôm nay ta không ra tay, nếu ngươi có thể chạy trốn từ dưới thân kiếm của sư đệ ta ngoài trăm dặm thì ngươi rời đi, tự nhiên, tính mạng của sư đệ ta đây rất trân quý, ngươi không được làm hắn bị thương.

Tông Thủ kinh ngạc hồi lâu, vài câu đằng sau cũng không thể làm cho tâm tình của hắn tốt bao nhiêu.

Đây là nói đùa sao? Trước mắt người này Thiên Vị sơ mạch, không phải hắn có thể ứng phó.

Dù là xuất ra Dạ Du cảnh giới, dù là sử dụng ra đệ ngũ trọng Đế Phong hoặc tứ chiêu kiếm thức, cũng không thể.

Bên trong Vân Giới vô luận võ tu Linh Sư hay là tinh thú quỷ mị, lục giai cùng thất giai chênh lệch như trời vói đất.

Tu vi không có đến Hoàn Dương hoặc Huyền Võ tông sư, hắn tuyệt không có tư cách khiêu chiến Thiên Vị Võ Tông.

Để cho hắn chiến với người này, đây không phải rõ ràng muốn thả đối phương đào tẩu sao?

Bỗng nhiên Tông Thủ lại có chút ít hiểu ra, vị Ngụy Húc này nhìn như ôn hòa chính phái, phảng phất thuần hậu quân tử. Kỳ thật xét tới cùng cũng điên như Triệu Yên Nhiên, làm việc tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc.

Dù sao người của Thương Sinh Đạo ngoại trừ tính tình của Khinh Âm môn còn tốt chứ còn lại chẳng ai bình thường. Nói đi cũng phải nói lại, tại thanh lâu tu hành đã rất kỳ quái rồi.

Quỳ Khí cũng có chút ít mê hoặc, hồ nghi mà đem ánh mắt dời về phía Tông Thủ:

- Hắn? Thật sao?

Trong lòng càng kinh dị, vì sao vị cao thủ ít nhất cũng trên tiên cảnh lại gọi tiểu tử võ đạo không quá tiên thiên nhị mạch này là sư đệ, hay kẻ này là đại năng vẫn lạc chuyển sinh?

- Đúng là hắn!

Ngụy Húc nhẹ gật đầu, lần nữa vỗ vỗ bả vai của Tông Thủ:

- Thanh danh của Thương Sinh Đạo ta không dễ nghe, không chênh lệch với Ma Môn các ngươi. Bất quá ngươi có từng nghe nói, đệ tử Thương Sinh Đạo ta từng có bao giờ nói mà nuốt lời chưa? Nếu như ngươi không tin, ta sẽ lập tâm thề, ngày hôm nay tuyệt không đụng mộ ngón tay vào người ngươi?

Thấy trong mắt Quỳ Khí dần dần thoáng hiện quang trạch của hy vọng, Ngụy Húc lập tức cười cười khóe môi lạnh lùng dị thường:

- Tự nhiên, ngươi muốn chạy trốn cũng không thể dễ dàng như vậy. Có từng nghe nói qua cáo mượn oai hùm? Ta đồng ý cho hắn mượn xu thế của ta.

Nghe được một câu cáo mượn oai hùm, lông mày Tông Thủ cùng Quỳ Khí đều nhảy dựng, Quỳ Khí vốn là cả kinh, tiếp theo mỉm cười một tiếng không nói một lời rồi trực tiếp quay người mà chạy trốn, nghênh ngang rời đi.

Hắn tuy là lo lắng Tông Thủ là cao nhân vẫn lạc chuyển thế nhưng cảm nhận được rõ ràng, hai người này tuyệt không phải tu tập cùng loại công pháp. Võ đạo ý niệm cũng khác lạ, mặc dù có mạnh đến mấy, không thể xuất thủ với hắn thì có sợ gì?

Về phần vị thế tử Càn Thiên Sơn kia vô luận là cao nhân chuyển thế cũng tốt, thiên phú tuyệt đỉnh cũng thế, dùng tu vi tí tẹo của tiểu tử này, hắn đều không để trong mắt.

Có vị cường giả thần bí của Thương Sinh Đạo này che chở, hắn tự hỏi là không làm gì được Tông Thủ, tự nhiên là sớm đi, nếu lưu lại lát nữa người kia đổi ý thì hắn mệt đây.

Tông Thủ cảm thấy đau đầu, cũng không quản bóng người đã bỏ chạy xa xa mà là lâm vào trầm tư. Cái gọi là 'Cáo mượn oai hùm' cùng dựa thế, danh như ý nghĩa, chính là mượn xu thế của người khác cho mình dùng. Dung hợp võ đạo ý niệm của người khác, thậm chí chân khí linh lực để mà đả thương người giết địch.

Bất quá bất đồng cùng tụ xu thế của một quốc gia, hơn ức vạn người trong nước, ý niệm lộn xộn vô cùng. Thân là quân vương, không cần đi để ý tới, chỉ cần cầm chặt tâm niệm của con dân đối với quốc gia thì không cần tinh, không cần tịnh, chỉ cầu mạnh. Nghiền áp hết thảy mà mượn người khác xu thế, cáo mượn oai hùm cũng tương tự như thế. Vô luận công pháp cũng tốt, võ đạo ý niệm cũng thế đều cần có trụ cột, mới có thể mượn! Còn nếu là không tinh khiết không sạch, mặc dù có mạnh cũng không có tác dụng. 

Trận thế của các tông môn chính là căn cứ vào một trong những nguyên lý này.

Tay đè chuôi kiếm bên hông, Tông Thủ mấy lần ý muốn rút lên, lại đè xuống.

Lửa giận trong lồng ngực điên cuồng thiêu đốt, Ma Sơn tông đã cố ý tính toán Y Nhân, hắn lại há lại cho người này chạy trốn trước mắt hắn?

Nhưng dựa thế cố nhiên là bất đồng cùng vương đạo võ học, Ngụy Húc bên cạnh phảng phất một thái dương treo trên cao, luôn nóng rực khốc nhiệt, tan ra hoàn mỹ.

Nếu như chiến cùng hắn, Ngụy Húc cũng không cần xuất thủ, chỉ cần đứng ở bên đã tạo thành áp lực tuyệt đại đối với đối thủ trở thành Thế của hắn. Bất quá lại chỉ cùng Thiên Địa Nhân, thiên khí phong lực địa hình quyền thế độc nhất vô nhị thôi. Mà nếu chỉ là như thế, lại còn xa xa không đủ để khiến cho hắn chống lại cao thủ Thiên Vị Võ Tông, chớ nói chi là chém giết.

- Là Đại Thiên Đao Ý sao?

Tâm thần cảm ứng hư không từ xa rõ ràng cảm nhận được thái dương trên không trung là một loan đao xoay quanh hóa thành hình thái dương.

Ngụy Húc rõ ràng có ý chỉ điểm, cũng không ngăn trở hắn quan tưởng thứ này. Bất quá đây cũng là võ đạo ý niệm trước kia hắn chưa bao giờ tìm hiểu. Tuy có tiếp xúc lại không có nơi tham khảo, không thể nghiên cứu sâu.

Cũng không biết là tích lũy kiếm đạo kiếp trước đầy đủ thâm hậu hay là giờ phút này ý niệm xuất kiếm quá mức mãnh liệt hoặc giả là phù Vận vẫn còn tác dụng.

Ý thức của Tông Thủ dưới kiếm thế này lần nữa tiến vào huyền bí chi cảnh, ý niệm vô ngã chỉ có nhất thiên độc tồn.

Mà Quỳ Khí đã trốn ra hơn ba mươi dặm, khoảng cách bảy mươi dặm còn lại dùng tu vi của hắn, tốc độ độn hành cao nhất không quá hơn mười tức. Lập tức hắn lạnh lùng cười:

- Ngày hôm nay ước hẹn là Quỳ Khí ta thắng, xin các hạ thủ tín! Ân oán của Ma Sơn tông cùng quý tông, Quỳ Khí tất sẽ bẩm mấy vị ma tôn xử trí!

Trong thanh âm kia mang theo ý chê cười, lúc hạ thấp xuống thì cả người hắn giống như hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh, độn hành bỗng nhiên tăng trưởng gần như gấp 10 lần!