Thần Hoàng

Chương 339: Vân hạm mật nghị (2)



Hai người Phong Nộ cùng Việt Quan Vân thần sắc yên lặng, ngưng trọng vô cùng,

Mặc dù không nói lời nào nhưng rõ ràng chấp nhận ngôn ngữ của Hùng Bá.

Phong Nộ càng gật nhẹ đầu nói:

- Càn Thiên Sơn thành chi biến, đồn đãi quá nhiều, khó phân biệt thiệt giả. Ta và ngươi bố trí ba thành tai mắt ở Càn Thiên Sơn cư nhiên bị tru sát, chắc chắn rất cao minh. Vài chính lệnh của hắn sau khi kế vị không có chỗ nào mà không phải là hùng thao vĩ lược, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể làm cho thế lực Càn Thiên Sơn đại tăng. Kẻ này hoặc là đúng như đồn đãi, không cách nào tập võ. Bất quá cho hắn một hai năm thời gian, nói không chừng chân chính nắm giữ Càn Thiên Sơn khiến cho Càn Thiên quần hùng cúi đầu, cam tâm hiệu lực. Bất quá cũng bởi vì biết hắn có thể mà ba người chúng ta mới có thể hợp lực.

Tiếp theo ngữ khí của hắn lại biến đổi có vẻ lấy lòng:

- Mặc kệ Tông Thủ thông minh hơn người thế nào, bổn sự dưới Vân Hải ra sao cũng khó mà theo nổi Việt huynh. Lần này ta xem Càn Thiên Sơn, tối đa chỉ có thể tập hợp đủ 500 vân hạm, tăng thêm Huyền Sơn Thành. Số lượng không quá một ngàn, ba thành chúng ta liên thủ, chỉ số lượng chiến hạm đã gấp ba Càn Thiên Sơn. Có Việt huynh thống soái, nhất định có thể khiến cho Càn Thiên Sơn mất trắng, bị giết sạch mà về.

Việt Quan Vân nghe vậy tự phụ cười cười, cũng không khiêm tốn. Ánh mắt có chút lóe ra quang mang:

- Bản thân ta có chủ ý, Tông Thủ không biết phân biệt, ta không ngại sau sứ giả hỏi đám chư thành Càn Thiên Sơn hợp với lần săn bắn của ba thành chúng ta. Là theo chân Càn Thiên Sơn miệng ăn núi lở, tốt hơn theo chúng ta cùng đi săn giết tinh thú.

Hùng Bá, Phong Nộ không khỏi nhìn chăm chú trong mắt lộ ra ẩn ẩn vui vẻ. Việt Quan Vân nói chánh hợp ý của hai người họ.

***

Trong cùng một lúc, bên ngoài Hồng Thành bảy trăm dặm, Cường địch Tông Thủ mà ba người Việt Quan Vân, Hùng Bá đang bàn bạc đang làm Nhâm Bác tức nổi điên.

Chuyện thứ nhất Tông Thủ làm chính là vãi ra rất nhiều vàng bạc thú tinh mua xuống vô số đồ vật quý báu, mờ mấy cái Thương gia Hồng Thành trang trí tẩm cung nhà mình vô cùng xa hoa, sau đó lại mời mấy vị Linh Sư tinh thông bày trận khiến tiểu cung điện nhiệt độ ổn định, bốn mùa như mùa xuân, trọn vẹn dùng ra bảy tám trăm miếng tứ giai thú tinh.

Cuối cùng thậm chí muốn đem một ngọn giả sơn lên chiến hạm này làm một cái viên đình nho nhỏ, chỉ vì thời gian không đủ, khó có thể vận chuyển, lúc này mới bỏ qua.

Làm cho Nhâm Bác là đau lòng đến sắc mặt trắng bệch, có những số tiền này đủ cho Càn Thiên Sơn mời chào gần trăm vị tiên thiên Võ sư, không ngờ Tông Thủ tiêu xài như thế.

Vô luận hắn khuyên như thế nào, Tông Thủ đều chỉ coi như gió bên tai, toàn bộ chưa từng để ý. Nhâm Bác cũng không còn nể mặt Tông Vị Nhiên, vì còn ôm hi vọng với Tông Thủ nếu không đã muốn lập tức từ quan mà đi.

Cả ngày Nhâm Bác ngoại trừ cho mấy trăm vân hạm, chuẩn bị ngày dùng vật tư ra thì mỗi ngày suy nghĩ như thế mới có thể đem Tông Thủ dẫn vào chính đồ.

Mà ngay cả Sơ Tuyết cũng rất là nhìn không được, mỗi ngày lo lắng. Chỉ là nàng xưa nay quen lệnh của Tông Thủ. Muốn khuyên can, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhược Thủy thì không thèm để ý chút nào, yên tâm thoải mái ở trên cái giường phủ da gấu lục giai mềm mại lười biếng nằm ngủ.

Về phần Hiên Vận Lan đi theo tự nhiên là không xem vừa mắt, dù cho nàng là ngoại nhân cũng cảm giác Tông Thủ vô cùng xa xỉ.

- Ta nghe nói minh quân thế gian này xưa nay đều tiết kiệm, trọng liêm khiết. Quân thượng cũng biết một quả tứ giai thú tinh có thể khiến cho 500 gia đình, trong vòng mười năm áo cơm không lo? Quân thượng trang trí cung điện sở dụng tiền tài nuôi vạn quân trong một năm.

Sơ Tuyết cũng gật cái đầu nhỏ lia lịa nói:

- Đúng đấy, năm đó quân thượng ngay cả một bữa ăn ngon đều không nỡ, mỗi bữa chỉ ăn bốn món.

Vừa nói dứt lời, nàng nhìn mâm cơm trên bàn của Tông Thủ, mấy chục món ăn, mời đủ các đầu bếp nổi danh nấu nướng, sắc hương đều đủ, làm nàng nước miếng chảy ròng ròng.

Hiên Vận Lan không khỏi lộ vẻ bội phục, nghĩ thầm giống như Tông Vị Nhiên mới thật sự là khai quốc quân chủ. Trách không được có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cơ nghiệp to như vậy. Đáng tiếc cuối cùng lại thiên bại tại chính thiên tư võ đạo cường đại của mình.

Tông Thủ im lặng hồi lâu rồi sau đó cầm chiếc đũa gõ một cái vào đầu Sơ Tuyết nói:

- Không hiểu thì chớ nói nhảm! Ta không xài thú tinh cứ để trong túi bị mốc thì sao? Không biết tiền tài này quý nhất là lưu thông à? Kẻ có tiền Càn Thiên Sơn không xa xỉ một ít, dùng tiền rất nhiều thì làm sao tới tay những người lao động chân tay người nghèo khổ?

Hiên Vận Lan lập tức kinh ngạc, dùng ánh mắt hiếm thấy nhìn Tông Thủ. Vừa lúc này Nhâm Bác đi vào nghe vậy thân hình trở nên ngơ ngẩn.

Loại thuyết pháp này, lần đầu hắn nghe nói, chẳng lẽ cần kiệm là sai sao?

Không chỉ hai người, Sơ Tuyết cũng lộ vẻ mơ hồ, mà Nhược Thủy cũng cảm thấy cực hứng thú ngồi dậy khỏi giường.

Kẻ có tiền không xa xỉ một ít, dùng nhiều tiền một chút thì những người nghèo khổ kia đi lao động chân tay ở nơi nào những lời này nghe có vẻ vớ vẫn, nhưng nghĩ kĩ lại thì lại thấy hơi có chút đạo lý.

Nhậm Bác lại chỉ thoảng qua ngạc nhiên chỉ chốc lát liền hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận:

- Quân thượng đây là nói bậy! Người giàu có xa hoa lãng phí để nuôi bá tánh, thật sự là lời bậy! Ở thời kỳ trị thế thì còn có mấy phần đạo lý. Nhưng đây là ở Đông Lâm Vân Giới, thời điểm chư thành loạn chiến, lý do đó rất đáng chết! Phải, nên biết tài nguyên nhân lực trong thiên hạ luôn có hạn. Dùng nhiều một chút ở chỗ này thì chỗ kia sẽ thiếu một phần. Càn Thiên Sơn ta lúc này cường địch vờn quanh, phải nên đi nghĩ cách dồn tất cả tài nguyên vào trong quân mới phải! Nếu quân thương phân lưu sức dân như vậy, con dân trong nước đều đi làm việc cho những thương gia đại tộc giàu có kia thì còn bao nhiêu người chịu làm việc trong quân nữa?

Hắn rõ ràng là tức không nhẹ, chòm râu cũng đều có chút rung rung:

- Quân thượng tính tình xa hoa lãng phí thì cũng thôi đi, vì sao còn muốn nói ra lời nhiễu động dân tâm như vậy? Nên biết lời này nếu truyền ra, nhất định sẽ động dao động nền tảng lập quốc? Quý tộc thương nhân trong nước cùng noi theo. Những gì tiên quân làm được trước nay nhất định sẽ mất sạch không còn chút gì!

Lần này lại đến phiên Tông Thủ tức cười, bị những lời chất vấn liên tiếp kia khiến không nói được gì. Thầm nghĩ lão nhân này rõ ràng thực có vài phần thực học, lời lấy cớ của mình rõ ràng lại bị vạch trần nhanh như vậy.

Hắn chỉ biết là các nước ở đời sau chẳng những tôn sùng tiền tài lưu thông mà còn cổ vũ dân chúng tiêu phí. Ngược lại đã quên tình hình đặc thù ở thời đại này.

Lời nói này có lý có cứ, nói rất có đạo lý.