Thần Hoàng

Chương 402: Khiến hắn câm miệng



Nói đến bí mật của vật ấy hắn cũng một mực không dụng tâm phá giải. Ngoại trừ ngay từ đầu có chút kỳ quái ra thì cũng không để ý nữa, mặc dù có bí mật gì thì cũng không quan hệ đến hắn.

Bị người nhờ vả phải thành thật, hắn còn khinh thường đi làm chuyện cướp đồ người khác, nghĩ đến chuyện sắp chấm dứt, Tông Thủ liền cảm thấy hân hoan.

Ngày sau cùng lắm thì lại ghi một thư tín cho Lôi Động, để người này bái nhập môn hạ Ngũ Tuyệt Sơn Trang, coi như là đã trông nom chu đáo.

Lâm Hải thư viện, chính là trước kia mấy vị Linh Sư tán tu Nhật Du cảnh cùng mấy vị tu sĩ Nho đạo sáng chế, truyền thừa 5000 năm, ở Đông Lâm Vân Giới dần dần theo mô hình sẵn có, ở trong rất nhiều thư viện cũngrất có khí tượng. Một mặt truyền bá nho học, một mặt dạy sư đệ tử linh pháp, để đổi lấy tiền lời. Một ít Ẩn Thế Tông môn đều phái người thường trú, ở chỗ này tuyển bạt và khảo sát đệ tử.

Có thể có người bái nhập Ngũ Tuyệt Sơn Trang, là vinh hạnh của thư viện này.

Tông Nguyên lặng lẽ cầm thương, vẫn ngồi im như tượng, nhưng ý cảnh giác phòng bị trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn.

Tông Thủ lại cười cười, cầm lấy một cạnh gỗ, cho vào đống lửa. Giờ phút này nhiều người không tiện, Vũ Kinh Bí Yếu kia cũng không tiện giao phó trước mặt nhiều người như vậy, vì vậy hắn tạm thời cũng không có ý đến nhận người.

Đám người Lâm Hải thư viện sau khi đến dưới chân núi cũng dùng thần sắc cảnh giác đánh giá hai người.

Bất quá đường nơi này thật sự không nhiều lắm, chỉ có thể chọn ở một bên nghỉ ngơi. Rồi sau đó một lát, chợt nghe một tiếng kinh dị:

- Là Tông Thủ sư đệ?

Tông Thủ ánh mắt ngưng lại, theo thanh âm kia nhìn qua tới. Quả nhiên trông thấy mấy người quen, trí nhớ đã phủ bụi từ lâu trong đầu liền nổi lên.

Nhận ra vài vị, người nói chuyện lớn hơn hắn một tuổi, là một thiếu niên mười lăm tuổi. Phục sức hoa mỹ, đầu đội kim quan, tướng mạo lại hơi có chút thuần phát.

Tông Thủ nhận ra, người này tên là Chung Ly Sương, nghe nói là đệ tử một thế gia lánh đời ở Đông Lâm Vân Giới. Thế lực gia tộc cơ hồ không kém, trong nhà có vài vị cường giả thất giai.

Cũng chẳng biết tại sao, lại bái nhập vào Lâm Hải thư viện, một thân thực lực, cũng không kém, đã đến Dưỡng Tiên cảnh đỉnh phong, chỉ kém vài bước, có thể thần hồn xuất khiếu rồi.

Giờ phút càng giật mình, nhưng những sư trưởng dẫn đội kia đều nhao nhao chú mục trông lại, bất quá ánh mắt lại vô cùng phức tạp, kính sợ, xấu hổ ý cùng sầu lo xen lẫn. Muốn tiến lên chào, lại có chút chần chờ.

Mặc dù không nói chuyện nhưng tâm tư mấy người kia Tông Thủ lại rõ ràng, trong ba năm Tông Thủ ở Lâm Hải thư viện tình cảnh cũng không tốt lắm. Đặc biệt một tháng cuối cùng, Tông Vị Nhiên và Càn Thiên Sơn bấp bênh, không chỉ đồng học, mà những sư trưởng này cũng lãnh đạm hơn nhiều.

Ước chừng khi đó, ai cũng không thể ngờ tới Tông Thủ hắn rõ ràng có thể quay về Càn Thiên Sơn, chém giết Tông Thế, kế thừa Yêu Vương vị.

Càng không nghĩ tới, chỉ trong mấy tháng, tình thế Đông Lâm Vân Giới đã phát sinh biến hóa lớn như vậy, Càn Thiên Sơn lần nữa quật khởi, gần như một phần ba Đông Lâm Vân Giới đều nằm trong sự khống chế của hắn rồi.

Mà địa vực chịu lực ảnh hưởng của Lâm Hải thư viện cũng đều rơi vào sự cai trị của hắn.

Lãnh đạm cười cười, Tông Thủ cũng không muốn đi phản ứng, nhàm chán nhóm lửa, nhìn ngọn lửa kia biến ảo.

Bất quá trong đám người kia lập tức lại truyền tới một tiếng cười khẽ.

- Tông Thủ? Là thế tử phế vật kia sao? Còn chưa có chết sao?

Thanh âm này hơi có vẻ sắc nhọn, mang theo ý trào phúng:

- Người học ba năm cũng không thể Định Thần đến nơi đây làm gì? Chẳng lẽ cho rằng Long Môn Võ Thánh lưu ảnh này có thể giúp được hắn sao? Không có tư chất tu linh pháp thì nên tự mình hiểu lấy chứ.

Tông Thủ tâm thần liền giật mình, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy? Còn lấy thế tử xưng hô hắn, hẳn là còn chưa biết được tin tức của hắn.

Còn có lá gan lớn như vậy, ở trước mặt sư trưởng công nhiên mở miệng chê cười, hẳn phải có thân phận mới phải.

Giương mắt nhìn, quả nhiên thấy một người thân hình hơi mập đang cười lạnh đi đến cạnh Chung Ly Sương, mắt mang vẻ trêu tức nhìn qua.

Người này hắn nhận ra, tên là Hải Hồng Chân, gia thế cũng bất phàm, vẻn vẹn hơn Chung Ly Sương một bậc.

Nghĩ vậy, Tông Thủ lại nhớ đến vài chuyện ân oán trước kia. Ở Lâm Hải thư viện, bởi vì người này mà vị ‘ Tông Thủ ’ kia đã bị hắn đánh qua nhiều lần. Ba phen mấy bận, bị đánh đến nửa chết nửa sống, tùy ý nhục nhã.

Lúc đầu còn có sư trưởng của thư viện xem ở phân thượng Càn Thiên Sơn xuất đầu vì hắn, ngày sau cũng không còn người nào quản tới.

Những hình ảnh này, trong trí nhớ ‘ Tông Thủ ’ cũng cực kỳ khắc sâu. Đối với tiểu tử mập mạp này hắn vô cùng thống hận, đặt song song với Tông Du. Nhưng lúc này Tông Thủ nhớ tới, lại chỉ cảm thấy lạnh nhạt.

Bất quá giờ phút này, người khẩn trưởng đầu tiên lại là một vị Linh Sư Hoàn Dương cảnh của Lâm Hải thư viện, mạnh mẽ quát lớn:

- Im ngay cho ta! Tông Thủ điện hạ hôm nay đã là Càn Thiên Sơn Yêu Vương, khống chế mười hai tỉnh. Ngày trước càng đánh bại Đào Vân Thành, bắt buộc thành chủ hai thành Vân Hà Liệt Diễm phải tự chặt tay, dưới trướng hùng binh ngàn vạn. Ngươi là sinh ra lá gan gì lại dám mở miệng mạo phạm?

Quát mắng một tiếng còn không tính, cuối cùng càng mở miệng nhắc nhở. Cho dù là Chung Ly Sương nhận ra Tông Thủ đầu tiên sắc mặt cũng tái nhợt.

Tiểu mập mạp Hải Hồng Chân kia cũng hơi kinh hãi. Có chút không dám tin nhìn về phía Tông Thủ.

Hắn gần đây bế quan tu hành, đối với chuyện ngoại giới quả thật không hay biết. Cũng có chút không dám tin tưởng, gia hỏa một năm trước, hắn còn tùy ý khi nhục rõ ràng đã trở thành Càn Thiên Yêu Vương nắm giữ mười hai tỉnh.

Tiếp theo lại nhìn thấy mọi người, kể cả những đồng học của mình nhìn với ánh mắt khác thường. Thần sắc hắn liền biến đổi, mắt lộ vẻ giận dữ.

- Càn Thiên Yêu Vương thì sao? Lời vừa rồi nói không sai, phế vật chính là phế vật! Ta hàng ngày mắng hắn, hắn lại có thể làm gì ta?

Lại cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi sợ hắn, Hải gia ta lại không sợ, chỉ là một Yêu Vương nho nhỏ mà thôi. Một năm trước kia, cũng chỉ là người bị ta đánh không dám nói lời nào thôi.

Tông Thủ vốn không thèm để ý, lúc này nghe, thực sự ngại phiền, hai mắt hơi híp nói:

- Khiến hắn câm miệng!

Ánh mắt Tông Nguyên lập tức mãnh liệt. Hắn tĩnh thì như thạch đá, vẫn không nhúc nhích, nhưng khi động lại như thỏ chạy, nhanh đến không thể nắm bắt.

Một đạo thương ảnh màu tím, trực tiếp đánh úp về phía người Lâm Hải thư viện, võ học của thất vĩ Thiên Hồ Nhất Tộc lấy ảo thuật phiêu hốt làm chính. Tông Thủ lại hoàn toàn đi đường trái ngược, lăng lệ ác liệt và bá đạo, mau lẹ vô cùng!

Mấy sư trưởng Lâm Hải thư viện lập tức sắc mặt đại biến. Vài đạo linh pháp hộ thân cơ hồ trước tiên đã gia trì lên người Hải Hồng Chân kia.

Hai vị Huyền Vũ tông sư, càng phân chấp trường kiếm, hai đạo bóng kiếm nghiêng nghiêng chém tới, phong tỏa lấy thân ảnh Tông Nguyên.