Kiếm quang vừa thu lại rồi chém tiếp, không hiện nửa phần cố hết sức. Thanh thế mặc dù không bằng trước đó, kiếm ý lại càng lộ ra vẻ lăng lệ ác liệt, càng mau lẹ. Thân hình Kim Bất Hối vội vàng lóe lên, vội vàng né qua, cấp thiết khua tay nói:
- Ngừng! Ngừng! Ngừng! Trong tay điện hạ chính là vương đạo bí võ, chém ra là thiên tử chi kiếm, kiếm khí chính đạo, hạo nhiên chi ý. Không phải thế hệ âm hiểm ngoan độc, nhất định là Lão Kim ta đã hiểu lầm.
Tông Thủ khẽ giật mình, tiếp theo lại giận dữ, trong lòng thầm nghĩ ngươi nói không đánh là không đánh hả? Nào có dễ dàng như vậy?
Chợt hắn lại cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, nghĩ tới còn có vô số Ma Hỏa Tinh Nghĩ và cường địch không đi. Lúc này xác thực không phải thời điểm so đo, vì thế Tông Thủ chỉ có thể là hừ lạnh một tiếng, thu lại kiếm thế.
Nhưng trong lòng kỳ quái, hắn học đúng là vương đạo bí võ, nhưng thiên tử chi kiếm là có ý gì?
Trong lòng đang nghi hoặc khó hiểu, trong mắt Tông Thủ bỗng nhiên lại chớp lên hàn mang. Một đạo vân diễm phi đao trong tay thoáng hiện phóng tới Kim Bất Hối.
Kim Bất Hối cũng cảm giác được, đồng tử hắn co rụt lại, giận dữ gầm lên:
- Hèn hạ!
Sau đó thân hình hắn nhoáng lên, một kiếm trả xuống. Lần này trong tay áo trong nháy mắt bay ra 50 đạo phù lục hóa thành năm Cự Kiếm.
Khi kim sắc kiếm quang lóe lên đem năm đạo kiếm ảnh thành một thì kiếm khí lập tức bùng cháy mạnh, dùng xu thế không kém hơn đại loa toàn kiếm thế của Tông Thủ trước đó trảm xuống. Kiếm thế cực nhanh, thậm chí tăng lên ba phần!
Tông Thủ hơi kinh hãi, trong tâm linh bỗng nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ trước nay chưa có.
Thời điểm kiếm thế sắp tới, trong đan điền của Tông Thủ Kinh Vân Thần Diệt Kiếm Ý nguyên vẹn, đồ đằng Cửu Vĩ Thiên Hồ ở trong hồn hải cũng đột nhiên lóng lánh.
Tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã bị kim sắc kiếm quang chém thành hai đoạn!
Bất quá khi mọi người ở đây cho rằng Tông Thủ hẳn phải chết thì thân ảnh thon gầy của hắn lại xuất hiện phía trên cột đá. Vẻ mặt tái nhợt lung lay muốn ngã, cánh tay trái xuất hiện một vết kiếm sâu thấy xương.
Mà Kim Bất Hối thì giật mình giữa không trung, lúc này hắn mới phát giác khẩu phi đao nhằm vào không phải hắn mà là một đầu phi nghĩ bốn cánh màu đen bị phi đao xuyên thủng não bộ đang rơi xuống.
Đầu Phi Nghĩ này không biết đã tiếp cận hắn từ lúc nào, thời điểm hắn cùng Tông Thủ kịch chiến thì lặng yên ẩn nấp tới sát bên, vô ảnh vô hình, vô thanh vô tức không có chấn động gì.
Cái miệng toàn răng dữ tợn chỉ cách hắn một trượng.
Cười khổ một tiếng, Kim Bất Hối ngự kiếm hạ xuống bệ đá:
- Là ta đã hiểu lầm. Lần này xem như Kim Bất Hối ta thiếu nợ ngươi một cái tính mạng, thêm một phần nhân tình!
Tính mạng tự nhiên là ân mới cứu, nhân tình là chỉ Tông Thủ cung cấp nơi đặt chân.
Ánh mắt Tông Nguyên lạnh lùng cùng nổi giận nhìn Kim Bất Hối.
Nếu không phải Tông Thủ mở miệng ngăn lại, lúc người này mới hạ xuống hắn đã ra thương liều đánh một trận tử chiến.
Từ lúc hắn gặp Tông Thủ lần đầu ở Vân Thánh Thành, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tông Thủ bị thương nghiêm trọng như thế.
Kim Bất Hối tựa hồ cũng biết chính mình không đúng, cúi người khom người, ngữ khí thành khẩn lần nữa bồi tội mới khiến cho Tông Nguyên bớt tức giận.
Tông Thủ cũng không dám phân tâm, một phen kịch chiến khiến trận cơ linh trận nơi này đã lỏng lẻo.
Một bên đem hết toàn lực tính toán tu bổ, một bên trong lòng âm thầm chửi bới, người này quả nhiên cũng lưu lại một hậu chiêu.
Nếu không phải mình sớm có chuẩn bị thì thiếu chút nữa đã bị một kiếm đó chém chết tại chỗ.
Tông Thủ biết kẻ như hắn sẽ có mấy tấm át chủ bài, nếu không sẽ không thể sống tới giờ.
Trận chiến ấy nếu là hai người toàn lực chiến đấu thì chỉ sợ kết quả lưỡng bại câu thương, đoán chừng không ai toàn mạng.
Kim Bất Hối sau khi xin lỗi thì có chút băn khoăn, vội vàng giúp đỡ.
Cảnh giới Linh Sư của hắn là Hoàn Dương, tụ tập đầy đủ tám đạo chân phù. Trận pháp tạo nghệ rõ ràng không tệ. Tông Thủ làm trợ thủ, chỉ không tới trăm tức đã tu bổ đầy đủ hết linh trận. Về sau lại bỏ thêm vài món linh khí cùng hơn mười cái phù lục vào, không ngờ không xung đột mà còn gia tăng uy lực.
Tông Thủ cũng lười đi quản, linh trận trở nên vững chắc thì lấy ra một viên Chữa Thương Đan ăn vào, sau đó khoanh chân tĩnh tọa, dần dần nhập định.
Một lần điều tức mất cả canh giờ mới dừng lại, thương thế đã phục hồi hơn phân nửa, khí huyết xao động cũng bị đè xuống.
Bất quá miệng vết thương cánh tay trái tuy là đã ngừng lại chảy máu nhưng bị kiếm ý đả thương cũng phải mất mấy ngày nữa mới phục hồi như cũ.
Khi Tông Thủ lại mở mắt ra chỉ thấy đống lửa bởi vì hai người kịch chiến bị đánh tan nát đã đốt lại.
Chung quanh cự thạch nằm vô số thi thể Ma Hỏa Tinh Nghĩ. Không cần hỏi, nhất định là chết ở dưới tay hai người Tông Nguyên cùng Kim Bất Hối.
Nhìn số lượng cũng phải 3000, nhiều gấp mấy lần cự thạch ngoài trăm trượng.
Giờ phút này Ma Hỏa Tinh Nghĩ tựa hồ cũng hiểu được mấy người Tông Thủ lợi hại nên không nhìn bọn họ nữa mà rào rào tiến về phía cột đá của Lâm Hải Thư Viện trùng kích. Người bên kia ứng phó luống cuống tay chân, linh phù cũng không biết sử dụng bao nhiêu.
Bất quá ngẫu nhiên thời điểm nguy cấp, Tông Nguyên cùng Kim Bất Hối cũng sẽ không bó tay đứng ngoài quan sát, kịp thời xuất thủ làm áp lực giảm đi.
Khi Tông Thủ thức tỉnh thì lớp nghĩ triều kia đã biến mất, vô số Ma Hỏa Tinh Nghĩ nhao nhao thối lui tập hợp lại.
Kim Bất Hối trông thấy hắn tỉnh lại, lập tức sáng ngời, thở dài ra một hơi nói:
- Cuối cùng vô sự, bằng không thì Kim Bất Hối ta phải hối hận cả đời.
Vẻ mặt Tông Thủ bình thản rồi trực tiếp hỏi:
- Ngươi nói chí âm chi địa là như thế nào?
- Điện hạ thật không biết?
Kim Bất Hối thử thăm dò hỏi một câu, thấy vẻ mặt Tông Thủ mờ mịt mới giải thích:
- Chính là chỗ ngươi chôn Củng Hân Nhiên !
Tông Thủ nghe vậy thì trong lòng cảm giác điềm xấu đậm thêm mấy phần. Kỳ thật lúc trước, hắn đã ẩn có chỗ cảm giác nhưng mà cho rằng cũng không phải hậu quả nghiêm trọng nên không có quá để ý.
Tiếp theo chỉ nghe Kim Bất Hối chậc chậc nói:
- Nếu thật là vô ý thì vận khí của điện hạ thật đúng là không được tốt lắm. Ngươi chọn nơi đó nhìn như là thượng giai âm trạch, nhưng kỳ thật phía dưới có chín đầu chí âm chi mạch. Sư tỷ ngươi xem ra khi còn sống nhất định là trải qua sự tình thê thảm oán khí cực thịnh. Nhưng thần hồn an tường tựa hồ dư nguyện đã xong, chỉ là chết quá sớm, oán hận lưu lại thân thể, vừa có thể câu thông thiên địa, dẫn động âm mạch.
Củng Duyệt bên cạnh nghe tới đoạn : "khi còn sống nhất định là trải qua sự tình thê thảm" thì hai đấm siết chặt, tròng mắt như muốn nứt ra.
Tông Thủ cũng không ngoài ý muốn, Củng Hân Nhiên liên lạc với hắn thì sự tình của tên súc sinh kia nhất định cũng đã đề cập tới.