Thần Hoàng

Chương 413: Cửu Âm Minh Nữ (2)



Đám người Càn Thiên Sơn gần đây cũng tốt nhất là an phận một ít, không thể đơn giản đưa xúc tu vào phía đông Vân Lục.

- Điện hạ quả nhiên là nhân quân, không trách có thể tụ thiên tử kiếm.

Kim Bất Hối hồn nhiên không biết ý niệm trong lòng của Tông Thủ, nghe được rất là cảm động:

- Kỳ thật điện hạ cũng không cần tự trách, việc này xác thực trách không được ngươi. Đó là thiên ý, không phải ý của điện hạ. Mặc dù thực có nhân quả chi luận, điện hạ cũng không cần gánh chịu. Những lời này sư tôn ta tính cả trưởng lão Chân Hình Lăng Vân tông chính miệng nói.

- Mặc dù là như thế, thực sự tâm xấu hổ. Kim huynh không cần gọi ta là điện hạ, cứ xưng hô tên là được.

Tông Thủ chờ đúng là câu này của Kim Bất Hối, ngày sau Củng Hân Nhiên thực dẫn xuất đại họa gì, chính đạo muốn trách tội Tông Thủ thì đã có người nói đỡ.

Giả mù sa mưa lại buồn bực tự trách vài câu, Tông Thủ hướng phía Củng Duyệt nói:

- Bản Vũ Kinh Bí Yếu chính là một trong chấp niệm của tỷ ngươi lúc còn sống. Hôm nay phó thác tay ngươi, cần phải giữ kỹ. Vật ấy có chút mê hoặc bị Ma Sơn tông thèm muốn, mời Cao Dật thiết hạ âm mưu, bầy kế ý đồ cướp đoạt vật ấy. Ngày sau nếu ngươi có thể cởi bỏ thì giải chấp niệm cho tỷ ngươi.

Kim Bất Hối bên cạnh xuất thân danh môn chính phái Hạo Huyền Tông, mạnh hơn Lăng Vân tông.

Tông Thủ không sợ người này sinh tham niệm hoặc là có thể nói cho người khác. Nói như vậy ngược lại có thể biểu thị ý tín nhiệm thân cận, đồng thời một mặt là chỉ điểm dạy bảo, một phương diện cũng có nhắc nhở đối phương nhớ tình.

Tuy rằng có chút hèn hạ nhưng da mặt Tông Thủ dày vô cùng, đương nhiên tính tình cũng rất vô sỉ.

Người chết chuyển sinh, lý luận mà nói không tiếp tục liên quan với người sống. Mà dù sao thân thể khi còn sống lấy linh hồn làm cơ sở, vì vậy thế gian này có bảo trì thật nhiều cảm tình khi còn sống.

Đẳng cấp càng cao thì loại tình huống này lại càng dễ dàng xuất hiện. 

Củng Duyệt cả kinh vội vàng mở Bản Vũ Kinh Bí Yếu ta ý đồ tìm kiếm huyền cơ che dấu bên trong.

Mà Kim Bất Hối có chút thổn thức cảm khái nói:

- Lão Kim ta đến đến Đông Lâm Vân Giới lịch lãm rèn luyện, vì sự tình Ma Sơn tông cùng chí âm tuyệt địa phí thời gian hơn nửa năm. Tu vi dù chưa hạ thấp cũng chẳng có ích lợi gì. Bất quá có thể kết bạn nhân vật như điện hạ cũng không uổng.

Hắn nhìn Tông Thủ từ trên xuống dưới rồi hỏi:

- Ngươi mới mười bốn, nhỏ hơn Lão Kim ta bốn tuổi? Không ngờ hôm nay có thể cân sức ngang tài cùng ta, không biết là như thế nào đã làm như thế nào. Bổn sự như vậy nếu vài người bạn tốt của ta biết nhất định sẽ rớt hàm.

Trong lời nói của hắn có chút tỉnh táo phân tích.

Lần này lại đến phiên Tông Thủ lắp bắp kinh hãi nhìn bộ dáng mập mạp của hắn, , ít nhất cũng 24~25, nói là 27-28 cũng có thể, nguyên lai niên kỷ còn trẻ như thế.

Hắn biết rõ người này tương lai là nhân vật phong vân trung ương Vân Giới rất là vênh váo. Nhưng rốt cuộc bao nhiêu tuổi, gia thế ra sao thì chịu.

- Tông Thủ dựa vào vương đạo bí võ, có thể nào bì kịp được Kim huynh.

Cả hai đang vuốt đuôi nhau được một nửa thì đã bị một tiếng gào thét thê thảm ngắt lời.

Sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi nhìn về thanh âm phát ra từ phía tây, họ đồng thời cảm giác được ý niệm cường hoành lạnh như băng này.

- Hẳn là Nghĩ Hậu đang ở cách đây không xa.

Kim Bất Hối hít một hơi, khuôn mặt cơ hồ nhăn thành mướp đắng:

- Lão Kim ta thảm rồi, có khi ngáo ngáo lại chết ở đây thì xong.

Nghĩ Hậu Ma Hỏa Tinh Nghĩ nếu số lượng bầy Diêm Nghĩ lên một vạn thì có thể chính thức vào thất giai, bản thân mặc dù không chiến lực nhưng lại có thần thông.

Nếu là thủ ở nơi này sẽ khiến cho chiến lực rất nhiều Tinh Nghĩ tăng lên mấy lần!

Binh Nghĩ Vương hộ vệ bên cạnh chiến lực còn mạnh hơn cả Phi Nghĩ sáu cánh.

Giờ phút này ngay cả Tông Thủ cũng có ý niệm bỏ chạy. Không thể nói trước, lần này muốn vận dụng Thương Sinh lệnh bài có thể trong nháy mắt mang theo Tông Nguyên trở lại Thương Sinh bí cảnh.

Về phần Củng Duyệt nếu thật là không có biện pháp thì đánh tên người này vào trên lệnh bài thôi.

Ngoài ý định là Ma Hỏa Tinh Nghĩ nghe được thanh âm gào thét lại không tiếp tục vây công. Mà là như thủy triều thối lui, chúng đến nhanh đi cũng gọn gàng mà linh hoạt, chỉ chớp mắt thì không còn thấy bóng dáng nữa.

Tông Thủ bất động thanh sắc lập tức vung tay lên thu mấy ngàn thi thể Hỏa Nghĩ vào trong túi càn không.

Cuối cùng không có lấy toàn bộ mà để lại một bộ phận cho Kim Bất Hối không đến một phần mười.

Kim Bất Hối động tác chậm một bước chỉ có thể hung hăng nhìn Tông Thủ nói:

- Tông Thủ ngươi đúng là đại địch bình sinh của Kim Bất Hối ta.

Tông Thủ cười cười biết được tính tình ngươi còn có khái niệm khách khí? Ta nếu còn chậm coi chừng chả có thi thể Hỏa Nghĩ mà húp.

Tiếp theo lông mày Tông Thủ ngưng trọng nói:

- Chuyện buổi chiều nay thật cổ quái! Ma Hỏa Tinh Nghĩ làm sao lại xuất hiện ở nơi này.

- Còn có thể là duyên cớ nào? Ma Hỏa Tinh Nghĩ là người khác đào tạo mà thành. Người này vận khí tốt tìm được một cái trứng của Nghĩ Hậu thượng cổ di tích, sau đó trở thành hộ giá. Có người chẳng biết tại sao dẫn người nọ đi qua. Ngày hôm nay ta và các ngươi là bị tai bay vạ gió.

Một câu khiến người chung quanh chấn động thân hình, Kim Bất Hối tựa hồ không muốn nhiều lời mà ngồi xuống khoanh chân trên đá.

Nơi này tuy là nghĩ triều đã lui nhưng không một người dám nhảy xuống cự thạch ly khai vẫn là lẳng lặng chờ. 

Mà chốc lát sau, bên kia Lâm Hải Thư Viện truyền đến vài thanh âm thút thít nỉ non.

Trước đó tình thế cực kỳ nghiêm trọng, tình hình khẩn trương không người nào suy nghĩ. Cho tới giờ khắc này đệ tử Lâm Hải Thư Viện mới ý thức tới sư huynh muội của mình trong một đêm đã táng thân non nửa vào miệng của Tinh Nghĩ.

Tông Thủ thở dài một tiếng lấy huyễn pháp cách âm tiếng khóc, sau đó đồng dạng tiến nhập trạng thái minh tưởng bên cạnh đống lửa.

Một lần minh tưởng của Tông Thủ mất hai canh giờ. Mãi cho đến bình minh ngày hôm sau xuất hiện, Tinh Nghĩ không xuất hiện lần nữa, chung quanh cũng không có gì nguy hiểm.

Đợi khi ánh rạng đông dâng lên từ phía đông chiếu sáng mọi nơi thì mọi người nơi này mới tâm thần khẽ buông lỏng, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Sau đó bên phía Lâm Hải Thư Viện ẩn ẩn truyền đến thanh âm cãi lộn tựa hồ là một ít học viên cùng hai vị tiến sĩ nhằm vào mấy người Khích Ngạn bỏ chạy đầu tiên, chia làm hai phái đối lập với nhau.

Kim Bất Hối cười lạnh một tiếng vươn người đứng lên nói:

- Tụ Long Sơn có biến, chỉ sợ không lâu về sau có ác chiến tương khởi. Chủ nhân Tinh Nghĩ cũng ở trong đó. Các ngươi nếu như còn muốn mạng sống thì ra ngoài sớm đi, nếu muốn tìm cái chết thì chẳng ai cứu được.

Thanh âm cãi lộn bên kia lập tức biến mất, sắc mặt tất cả mọi người phía trên cột đá tái nhợt, rất nhiều người sinh ra sợ hãi thoái ý.