Thần Hoàng

Chương 436: Kinh mạch dị biến (1)



- Hay là Long sư thúc giấu diếm hoặc là có duyên cớ khác!

Nghiêm Phi Bạch đồng dạng là khó hiểu, lâm vào trầm tư, chỉ nghe Ca Hàm Vận bên cạnh mở miệng nói:

- Bản thân ta biết rõ một ít, chuyện đó nói rằng Long sư thúc gặp Tông Thủ xong thì nói là hắn chính là thân có tàn hồn, Thiên Nhân chi chướng, kiêm song mạch thân.

- Bản thân ta biết rõ một ít, chuyện đó nói rằng Long sư thúc gặp Tông Thủ xong thì nói là hắn chính là thân có tàn hồn, Thiên Nhân chi chướng, kiêm song mạch thân.

Mọi người nơi đây lập tức im lặng, phảng phất là đang nghe chuyện thiên phương dạ đàm (mò trăng dưới nước) mà không thể tưởng tượng nổi.

Thân có tàn hồn, Thiên Nhân chi chướng cộng thêm thân thể song mạch người như vậy, sao có thể tập võ, thậm chí đột phá tiên thiên?

Liệt sư huynh bật cười một tiếng:

- Hàm Vận nói đùa, một kẻ song mạch thân muốn tu tập võ đạo đã rất khó. Hơn nữa sợ là bất luận kẻ nào chỉ có thể là tầm thường cả đời, làm sao có kết quả khác.

Chân mày lá liễu của Ca Hàm Vận hơi nhăn lại có chút không vui, trong lòng thầm nghĩ ai nói giỡn với ngươi?

Bên kia Nghiêm Phi Bạch thần sắc ngưng trọng nói:

- Long sư huynh sẽ không nói dối, chỉ sợ hơn phân nửa đúng. Mới rồi giao thủ, ta cảm giác vậy Tông Thủ có hai cỗ kình khí và kình lực đinh ốc, hẳn là dùng băng hỏa loa toàn khí kình giải quyết song mạch thân. Chỉ là nếu muốn giải quyết thì phải cải cân dịch mạch. Về phần Thiên Nhân chi chướng, hắn đã có thể giải quyết song mạch thân thể nắm giữ trước tiên thiên thì thiên phú kiếm đạo như thế sao có thể không đột phá?

- Loa toàn khí kình? Đây chẳng phải uốn hai cái gân mạch cong vòng. Hắn đã làm như thế nào?

Liệt sư huynh chỉ cảm thấy da đầu run lên, đến cảnh giới Huyền Võ đối với kết cấu gân mạch của một người không sai biệt lắm đã rõ như lòng bàn tay.

Hắn biết vô luận Tông Thủ rốt cuộc đã làm như thế nào, nhất định trải qua đau đớn, hơn nữa phải kiên trì vài năm, thống khổ như lăng trì.

Ngoài mặt nghĩ thế, trong lòng hắn càng thêm lạnh lẽo. Người này tâm chí kiên định chỉ sợ đương thời có một không hai.

Người có thiên phú không đáng sợ, đáng sợ chính là đồng thời có nghị lực chí khí bực này.

Lần này Long sư thúc xem ra thật sự nhìn lầm rồi. Một cái sai lầm có thể thay địa vị chưởng giáo những lời này, hắn chỉ dám suy nghĩ ở trong đầu, không dám minh nói ra. Bất quá thấy thần sắc những người này chung quanh chỉ sợ cũng nghĩ như thế.

Đối phương mới nghênh ngang đi xa, nhiều người có thêm vài phần kính ý. Ngay cả buồn bực trong lồng ngực lúc trước cũng giảm đi không ít.

Không phải không hận, mà là biết rõ nhân vật như vậy, chính mình hận không nổi, cũng không có tư cách làm địch nhân của hắn.

Người này, thực con mẹ nó biến thái! Hẳn là không có sai! Trước kia là ta coi thường hắn. Người khác đều nói Nghiêm Phi Bạch ta là thiên chi kiêu tử. Có thể so sánh với hắn không có nhiều người lắm, chữ kiêu danh xứng với thực.

Nghiêm Phi Bạch hít sâu một hơi rồi thở ra đè nén gợn sóng trong lòng.

- Tóm lại trận chiến này ngày hôm nay Nghiêm Phi Bạch ta thua tâm phục khẩu phục. Có đối thủ như thế chính là sự tình đáng vinh hạnh.

Ca Hàm Vận mơ màng nhìn người này tới người khác, quang mang kỳ lạ trong mắt chớp liên tục. Giờ phút này nghe vậy, nàng lập tức cười ra tiếng: 

- Câu này mới đúng là tiếng người! Nghiêm tiểu tử, hiện tại như thế nào rồi?

- Còn sao nữa? Không chết được!

Nghiêm Phi Bạch đáp, nói đoạn hắn nhíu mày nói:

- Lần này trở về có thể dạy ta tập luyện linh pháp không?

Ca Hàm Vận kinh sợ ngạc nhiên nhìn Nghiêm Phi Bạch. Nàng biết người này trước kia cận kề cái chết cũng không nguyện đi học linh pháp phù lục.

Trong lòng Nghiêm Phi Bạch cũng biết, tâm tình của hắn trở nên phiền muộn:

- Ngày hôm nay xem như bị hắn dạy một bài học! Đoán chừng vài năm sau, tuyệt đối là đuổi không kịp, thực sự không muốn bị hắn bỏ qua. Kẻ này kiêm tu linh pháp đã đến cảnh giới cực cao. Ta nếu không tập nhất định không thể thắng được hắn.

Vừa dứt lời, Nghiêm Phi Bạch cũng rời đi, phương hướng của hắn giống Tông Thủ.

Ca Hàm Vận không khỏi càng hiếu kỳ:

- Ngươi muốn đi làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn đi tìm Tông Thủ chiến một trận hay sao? Nếu lần sau động thủ thì vị điện hạ kia sợ là hơn phân nửa sẽ không nương tay nữa đâu.

Nghiêm Phi Bạch không dừng bước, hai hàng lông mày hắn cau chặt lại, mặt lộ vẻ lo lắng nói:

- Tự nhiên là đi tìm Long sư huynh để cho hắn đừng có sai lại thêm sai.

...

Tông Thủ đi lên bậc thang chỉ thấy tại đây có một cánh cửa. Bất quá phía trước còn có một không gian tương đối rộng lớn.

Đồ án trên cửa kia không phải là Cửu Long mà là bức họa là một lão già tóc bạc, thân hình khẳng khiu, lộ vẻ tiên phong đạo cốt. Chỉ là khuôn mặt có vẻ kỳ dị, ở thái dương nổi lên hai cái u như hai cái sừng. Cái mũi rất to, mắt to như bánh xe, thần sắc hiền lành hòa ái cười tủm tỉm.

Tông Thủ nhíu mày, biết được cửa sắt này dùng cửu cửu long ảnh kiếm cũng vô pháp phá vỡ.

Bất quá trong lúc nhất thời này, hắn cũng không nóng vội. Long Môn Võ Thánh Lưu Ảnh hàng năm kéo dài tới chín ngày. Sau chín ngày, vô luận ngươi tìm hiểu thế nào, đều bị cấm chế đại pháp bên trong đẩy ra ngoài.

Ngày hôm nay mới chỉ là buổi chiều ngày thứ hai, chậm trễ một lát cũng không có gì.

Đưa mắt nhìn chung quanh, Tông Thủ chỉ cảm thấy thạch thất này mặc dù không tới 30 trượng nhưng có núi có sông, có đình có các.

Trông thấy thủy đàm cách đó không xa, Tông Thủ kêu nhỏ một tiếng đi nhanh tới.

Nước bên dưới hơi lạnh nhưng rất mát, Tông Thủ lấy tay vốc một ngụm uống thử, quả là mát lạnh thấm vào ruột gan.

Sau khi nước vào bụng tâm thần của hắn lập tức thanh minh thêm vài phần. Lộn xộn lộn xộn trong cơ thể cũng bình tĩnh một chút.

Ánh mắt Tông Thủ sáng lên nhìn về phía đầm nước này, quả nhiên là một khối bảo ngọc màu trắng lẳng lặng nằm ở phía dưới đáy đầm phát ra ánh sáng chói lọi trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hiển nhiên không phải tự nhiên mà nước có dị năng này, sau khi ngâm bảo ngọc mới có hiệu quả như vậy.

Đáng tiếc khắp chung quanh có phù lục cấm chế, xem ra là không lấy tới tay được.

Tông Thủ thoáng suy ngẫm thì lấy mấy bình nước uống sau đó ngồi ở bên cạnh đầm nước hát động Thôn Thiên Nguyên Hóa pháp.

Lần này nuốt Linh Năng trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ra bên trong bảo ngọc màu trắng, một mặt chữa thương, một mặt nhờ vật ấy, tinh lọc chút ít tạp niệm trong thần hồn.

Kim Bất Hối thì sầu mi khổ kiếm đứng trước cửa sắt, lúc này hắn không dám sử dụng kiếm đi chém, mặc dù không có tổn thương nhưng thực sự tổn thất nhiều lần linh phù.

Hắn không lo lắng bị thương, chỉ là linh phù giá trị thiên kim như thế làm hắn rất đau lòng.

Nhìn cánh cửa nửa ngày, Kim Bất Hối bỗng nhiên lại quay đầu cười nói:

- Không phải là vẽ hình dạng của Long Ảnh lão nhân sao? Trước kia nghe người khác nói rồng là sinh vật đẹp nhất thế gian này. Ta lại cảm thấy chúng xấu vô cùng. Vì thế suy đoán long huyết Yêu tộc nhất định không được tốt lắm. Ngày hôm nay nhìn bức họa người này quả nhiên là vậy. Ta thấy hơn phân nửa phải dựa vào Tông Thủ lão đệ mở cái cửa này.