Thần Hoàng

Chương 460: Trảm tận thân thể



Ánh mắt nhìn qua chung quanh, bóng người bên dưới đang ầm ĩ thì lại âm thầm nhíu mày, những người này còn không có tán đi.

- Tốt cho kẻ giết người phải có giác ngộ bị người giết!

Linh Liệt chân nhân cười lạnh một tiếng, sắc mặt đông lạnh. Nhưng mà ở trước mặt mọi người lại không thể nói ‘ Lăng Vân Tông ta chính là đạo lý như vậy ’. Nếu muốn giết người hắn cố kỵ Long Ảnh Võ Thánh.

Có chút do dự áp chế tức giận xuống, nhìn qua Tông Thủ cưỡng ép hận ý, nói: 

- Chuyện ngày hôm nay ai đúng ai sai vẫn là nghi vấn! Xin mời tông thành chủ đi theo ta tới Lăng Vân Tông một chuyến, đem chuyện nơi này nói rõ ràng.

Nghe được câu này Tông Thủ còn chưa phản ứng, bên kia Thủy Lăng Ba đã cười khanh khách như chuông bạc. Tiếng cười vang vọng trong phạm vi mấy vạn trượng của Tụ Long Sơn, lộ ra ý mỉm cười.

Linh Liệt này thật sự cho rằng Thủy Lăng Ba nàng chính là người chết sao? Vừa rồi nàng bắt lấy thân thể của người này, chẳng lẽ tư thế này còn chưa đủ rõ ràng?

Sắc mặt Linh Liệt chân nhân khẽ biến, lập tức khôi phục như thường, nói:

- Lăng Vân Tông ta có ân oán với thành chủ Càn Thiên Sơn. Không có quan hệ với Thương Sinh Đạo, còn Thủy Tiên Tử chớ nên nhúng tay vào. Chuyện này là uy nghiêm của tông môn, nếu như ai dám can thiệp thì Lăng Vân Tông nhất định không chết không ngớt...

- Không chết không ngớt thì như thế nào? Lăng Vân Tông các ngươi tính toán là cái gì?

Không chút lưu tình nào cả, trực tiếp đem Linh Liệt chân nhân chen ngang, Thủy Lăng Ba lạnh lùng nói: 

- Chuyện này ta còn phải nhúng tay vào! Rất tốt, Thương Sinh Đạo ta ngày hôm nay chính là muốn tử chiến với Lăng Vân Tông các ngươi.

Sắc mặt Linh Liệt chân nhân lúc trắng lúc xanh, toàn thân run rẩy, bờ môi lúng túng không nói ra lời.

Lúc này Huyền Thái Cực cũng thở dài một tiếng: 

- Linh Liệt sư thúc, chuyện ngày hôm nay là sai lầm của Lăng Vân Tông. Đừng nói là Thương Sinh Đạo, ngay cả Hạo Huyền Tông của ta sẽ không ngồi nhìn!

Tô Thần bên kia cũng cười khẽ: 

- Sư môn trưởng bối không ở đây, Tô Thần không đại biểu Kiếm Tông được, không dễ nói chuyện. Nhưng mà ta cũng muốn nhìn một chút Lăng Vân Tông các ngươi làm thế nào dùng lực một tông ngăn chặn miệng thiên hạ.

Khí tức của Linh Liệt chân nhân lại tắc nghẽn, lâm vào trầm mặc, lại do dự không nói.

Trong phiên hư không bỗng nhiên ‘ loảng xoảng’ một tiếng nặng nề, giống như một cổ sức lực cực lớn nện vào hư không.

Dưới sườn nú, cơ hồ bắt cả mọi người không đứng vững, nhao nhao té ngã trên đất.

Những Linh Sư ngự khí phi hành cũng không vững vàng thân hình, lúc này đều hạ xuống đất.

Mọi người ở đây chỉ có trên thất giai mới có thể miễn cưỡng ổn định thân hình. Ngửa đầu nhìn lên không gian phía trên, đột nhiên xuất hiện một vết nứt màu đen to lớn. Một vòi rồng khổng lồ hiện ra, khí tức vô tình hiện ra ngoài.

Linh Liệt chân nhân vốn hùng hổ, giờ phút này thân hình như cự long lập tức nguyên hồn không trụ vững.

Chỉ có thể dưới long uy mênh mông đau khổ chèo chống.

Ánh mắt Tông Thủ lập tức chớp động, quét mắt nhìn qua ba người Long Nhược cùng Hàn Nghịch Thủy, tay phải lại nắm chặc Lôi Dực Kiếm và sát cơ hiện ra.

Đang muốn động thủ thì âm thanh Long Ảnh lão nhân lại vang lên.

- Đáng tiếc, đầu nghiệt long này tới quá sớm. Ngươi muốn giết người đã không còn cơ hội nữa.

Tông Thủ đang kinh ngạc nhìn lên thì nhìn thấy một đạo kim quang, nhìn qua hào quang trong chốc lát, thấy nó hạ xuống đỉnh Tụ Long Sơn. Ở đó xuất hiện một người mười mấy tuổi diện khí tức trầm ổn nội liễm. Tuy đối mặt với chân long thì vẫn tự nhiên.

Sau khi tới thì cầm một tấm phù lục màu vàng trịnh trọng thi lễ ở phía trên.

- Vãn bối Lăng Vân Tông chưởng giáo Vô Hoa! Bái kiến Long Ảnh tiền bối, đây là tín phù mà Lăng Vân Tông tổ sư ban thưởng, kính xin Thánh Giả xem qua.

Trên không trung không có vang lên tiếng của Long Ảnh lão nhân. Ngược lại nhìn qua tín phù màu vàng kia vô duyên vô cớ bỗng nhiên cháy.

Giây lát, chốc lát sau mảnh không gian này khôi phục bình tĩnh.

Vô Hoa chân nhân cũng không ngoài ý, tiếp theo là nhìn về phía Tông Thủ nói: 

- Đệ tử Long Nhược của ta thân thể đã hủy, chắc hẳn điện hạ cũng đã hết giận. Chuyện ngày hôm nay là Lăng Vân Tông sai, tất nhiên sẽ có bồi thường tổn thất cho điện hạ. Về phần Long Nhược ba người lại thuộc về Lăng Vân Tông, Thượng Tiêu Tông cùng Đan Linh Tông môn quy xử trí, sẽ cho điện hạ một câu trả lời tốt nhất...

Nói đến câu sau cùng thì Vô Hoa lại nhìn về phía đám người Huyền Thái Cực, Thủy Lăng Ba.

Người phía trước hơi hơi gật đầu, lộ ra vẻ hài lòng, hữu lễ hữu tiết, đây mới là phong phạm đại phái.

Ngay cả Tô Thần cũng không nói thêm gì nữa, Thủy Lăng Ba thì trực tiếp hừ lạnh chỉ cần Tông Thủ không rời khỏi Càn Thiên Sơn thành thì Thương Sinh Đạo cũng không cách nào tương trợ rõ rệt.

Chỉ cần hiển lộ thân phận truyền nhân nhị đại của Thương Sinh Đạo thì đủ ba người này bức tự sát?

Trong nội tâm tuy ảo não, cũng chỉ có thể trầm mặc. Âm thầm oán thầm Càn Thiên Sơn thành có cái gì tốt?

Nếu như đổi lại là nàng thì không muốn cũng thế. Truy cầu thiên địa chí lý, chẳng phải tiêu dao?

Trong nội tâm cũng không có đem Thương Sinh Đạo thành nơi không có lý lẽ. Nàng nhập môn tu hành chỉ cầu chính mình có thể có thêm lực lượng hơn nữa.

Tông Thủ cũng nhíu mày, Vô Hoa nói ra lời này thì hắn cũng không phải là muốn hạ sát thủ, chỉ nhìn Lăng Vân Tông, sau đó sẽ cho hắn câu trả lời thế nào.

Giờ khắc này chỉ cảm khái vô cùng. Ánh mắt nhìn xéo qua đống loạn thạch bên kia, nhìn qua thân thể Hắc Giao và càng cảm thấy thổn thức.

Nhớ rõ một năm trước thất giai Hắc Giao này còn ở trước mặt của hắn giương nanh múa vuốt. Long Nhược này nói năm ba câu đã quyết định vận mệnh sau này của hắn, một năm sau thì trở mặt thành thù. Một kiếm của hắn bây giờ có thể chém đầu Hắc Giao. Càng có thể quyết định sinh tử của Long Nhược, thậm chí hưng suy của Lăng Vân Tông...

Tình thế phát triển đến bực này đã là tình trạng không chết không ngớt, chính hắn cũng ngoài ý muốn.

Hẳn là Lăng Vân Tông này trời sinh tương khắc với hắn hay sao?

Vô Hoa ở bên kia nhìn qua người bên kia không có dị nghị gì. Ánh mắt quay lại nhất thời vô cùng phức tạp, vô tận tiếc hận, hối hận, ảo não, kinh sợ, tràn ngập cảm giác tự trách trong lòng, không phải trường hợp cá biệt, cuối cùng cũng chỉ có thể thi lễ: 

- Không biết Long Ảnh Thánh giả định như thế nào?

Long Ảnh lão nhân giờ phút này đem long nguyên toàn bộ dung nhập vào trong người của Tông Thủ.

Sau một khắc thì vêt nứt trên bầu trời lại mở rộng. Một hình tượng thanh kiếm quỷ dị bỗng nhiên từ vết rách chém xuống. Bóng kiếm sáng lên trực tiếp tới trước mặt Hàn Nghịch Thủy.

Tình cảnh nhanh tới mức người ở Tụ Long Sơn không kịp phản ứng thế nào, liền thanh kiếm đem thân hình Hàn Nghịch Thủy cùng Lật Nguyên Đan hai người chém đứt.

Sau đó kiếm ảnh kia quay lại cắm ở trước người Tông Thủ, hàn quang long lanh.

Âm thanh của Long Ảnh vang vọng lần nữa.