Đối với tinh thú mà nói, cái tên thật này, sẽ cùng với ngày sinh tháng đẻ và ấn ký thú tinh ở bên trong, hòa tan vào huyết mạch, cùng thần thông tương liên. Một khi bị linh sư có vu thuật đẳng cấp cao biết được, sẽ nắm được tính mạng của hắn.
Nhìn thấy Thánh Hỏa Nghĩ Hậu này cũng không kháng cự, lúc này Tông Thủ mới mỉm cười, lại ngẩng đầu lên, cũng chỉ thấy Lôi Đình Dực Giao và Lung Ảnh Sư, đúng là vạn phần đố kỵ nhìn sang. Chỉ có Yêu Nhãn Ngân Hùng kia là không có chút phản ứng nào.
Tông Thủ nhịn không được cười lên, Tiểu Trí Tiểu Lôi này, kỳ thật là hắn lấy danh hiệu tùy ý mà thôi, luôn không có khả năng thật sự đem những danh tự này làm tên thật cho linh sủng hộ giá của chính mình.
Tông Nguyên bên kia cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được quân thượng của mình còn có thể lấy danh tự lịch sự tao nhã như thế. Hắn thật đúng là sợ Tông Thủ cũng lấy các loại chữ Tiểu Bạc hay Tiểu Bạch gì đó. Thân là Càn Thiên Yêu Vương, nếu như bị người biết được, nhất định sẽ trở thành trò cười cho kẻ khác.
Mà khi hắn vừa mới buông lo lắng xuống, chợt nghe Tông Thủ cũng vỗ vỗ lên đầu Thánh Hỏa Nghĩ Hậu kia nói:
- Tên thật không thể để cho người ta biết được, bình thường gọi ngươi là Tiểu Bạch là tốt rồi!
Mắt thấy trong mắt của Thánh Hỏa Nghĩ Hậu kia chợt hiện ra vài phần hung mang, trong nội tâm Tông Thủ hơi chột dạ, cười ha ha nói:
- Tiểu Bạch không được, Tiểu Hỏa cũng có thể, nếu không thì Tiểu Thánh cũng được.
Tông Nguyên nghe vậy, lập tức vỗ đầu một cái, lắc đầu thầm than.
- Đã qua sáu ngày.
Bên ngoài Thương Sinh khung cảnh, ở trong linh hải kia, Huyền Diệp đúng là lông mày nhíu lại, nhìn về phía một cái linh hà mà hai người kia đi vào, đã qua sáu ngày, suốt bảy mươi hai canh giờ, cho đến hôm nay cũng không trông thấy hai người này đi ra.
Nếu đổi lại là kinh nghiệm trước kia, hai người này thật lâu không về, hơn phân nửa là gặp bất trắc. Vận khí tốt, sẽ được trưởng bối tông môn cứu đi. Vận khí không tốt, sợ là đã rơi vào trong bụng của những tinh thú kia, hoặc là một thân máu huyết đều bị tà ma đoạt hết.
Nhưng mà Huyền Diệp lại tinh tường biết được, hai người kia chỉ sợ vẫn là còn sống đấy, hơn nữa hơn phân nửa là cực kỳ thoải mái.
Bắt đầu từ bốn ngày trước, ở bên trong cái linh hà này, liền không có tinh thú và tà vật có giá trị xuất hiện. Trên lục giai cơ hồ đã tuyệt tích. Liên lụy đến những người thu hoạch công đức ở đây bị giảm mạnh.
Chỉ là Huyền Diệp vẫn khó mà tin được, lấy thực lực của hai người kia, rõ ràng chỉ là lục giai đỉnh phong mà thôi, sao có thể đem cả một cái linh hà triệt để chặn đứng?
Nàng biết rõ trong cái linh hà này, thực lực không đến thất giai, căn bản là không cách nào sống được ở trong đó. Còn nếu muốn ở bên trong mà như cá gặp nước thì ít nhất cũng cần bốn vị thất giai trở lên liên thủ.
Chẳng lẽ là che giấu thực lực? Không có khả năng, huyết mạch của nàng đặc dị, thân có Linh mục thần thông, hết thảy công pháp che dấu thực lực ở trước mắt nàng đều không thể ẩn trốn.
Biết được vị Linh sư chừng mười lăm tuổi kia, diện mạo hiện giờ tuy là bình thường, kỳ thật lớn lên cực kỳ thanh tú.
Khí tức lộ ra quanh người, cũng chỉ là mô phỏng. Bất quá ở trong cơ thể, quả thật có hồn lực cấp độ Hoàn Dương đỉnh phong, mà ngay cả võ đạo, cũng đã đến cảnh giới cực cao.
Sau nửa ngày suy ngẫm, thân hình Huyền Diệp bỗng nhiên khẽ động, hướng về phía thượng du linh hà đạp không bước đi.
Trần Nhu ở bên cạnh thấy thế, lập tức khẽ giật mình:
- Sư tỷ muốn đi đâu? Phải chăng là đi thượng du của linh hà này?
Huyền Diệp khẽ gật đầu, vô luận là vì cân nhắc về an nguy của hai vị đồng môn kia, hay vẫn là tìm kiếm nguyên do về dị trạng của linh hà, nàng cần phải cẩn thận đi qua nhìn xem.
Vĩnh Cầm thấy thế, lại hếch môi lên, xem thường nói:
- Huyền Diệp ngươi đi thật à? Theo như ta thấy, hơn phân nửa là có tiền bối bát giai của tông môn ra tay, đem hai người kia cứu về, thuận tiện thanh lý cái linh hà này. Tức chết người đi được, thật sự là nhiều chuyện, công đức thu hoạch của ngày nay, cũng chưa bằng một nửa của trước kia.
Ngữ khí oán hận, không cam lòng, thanh kiếm vung vẩy lung tung mang theo từng vòng linh quang bảy màu.
Huyền Diệp nhịn không được cười lên, lại không hề có ý từ bỏ. Khả năng này nàng cũng đã nghĩ qua, bất quá nếu như là như thế, hay đến cùng là như thế nào, còn cần phải nhìn xem mới có thể biết được.
Trong nội tâm càng ẩn ẩn có một ý niệm hoang đường ở trong đầu, hai người này hẳn chính là mấy người vào ở trong Giáp tự đệ nhất viện, chính là Đàm Thu trong miệng Trần Nhu sư muội?
- Hắt xì!
Ở trên pháp đàn, Tông Thủ nháy mũi một cái. Hắn giờ phút này so với mấy ngày trước chật vật, quả thực là nhàn nhã vô cùng.
Vô cùng thích ý nằm nghiêng trên thất tinh pháp đàn, dựa lưng vào lan can, trong tay cầm một quyển sách, cẩn thận xem xét.
Đúng là quyển ‘Bì Lô Già Na Mạn Đồ La’ kia! Đại Nhật Thánh Đức kinh!
Lúc này tiểu Thánh, không đúng! Là Hàm Hi, đã phân liệt ra con Bát Dực Thánh Hỏa Ngân Nghĩ thứ sáu.
Sáu con phi nghĩ, hóa thành sau đạo quang điểm, cộng thêm Lôi Đình Dực Giao, thậm chị là không cần Hàm Hi động thủ, cũng có thể đem kẽ nứt của mảnh không gian này triệt để phong tỏa.
Tất cả lục giai tinh thú cùng tà ma, chỉ cần xâm nhập, những cái ngân quang kia uốn lượn mà đi, chỉ trong nháy mắt liền có thể chấm dứt tính mạng của bọn chúng. Mà những tài liệu có giá trị như thú tinh cũng không cần Tông Thủ tự thân động thủ, mà những con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ này sẽ lấy ra ngoài. Chỉ có một số bộ phận sẽ bị Bạch sắc hỏa diễm của nó thiêu đốt, hóa thành một tia tinh nguyên, bị nó thu vào trong thể nội, dùng để bổ sung tiêu hao.
Chỉ có gặp được thất giai trở lên, Hàm Hi mới ra tay, thường thường cũng là một đao tuyệt mệnh!
Tông Nguyên đã hoàn toàn không tham dự vào nữa, chỉ là ở một bên tìm vài đầu tinh thú, lấy một địch năm, rèn luyện thương kỹ.
Về phần đầu Lung Ảnh Sư kia, vốn cũng là muốn lười biếng, lại bị Tông Thủ một cước đá xuống pháp đàn. Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể tìm một đối thú chém giết. Mà cái tên này rất bại hoại, không đi tìm những đối thủ mạnh hơn nó, mà chỉ tìm đối thủ yếu hơn một chút, sau đó tùy ý khi dễ.
Tông Thủ cũng lười đi quản, thời gian mấy ngày, vẫn là dốc lòng nghiên cứu bản kinh thư mượn được từ bên trong tàng kinh lâu.
Mà trọng yếu nhất, chính là quyển ‘Bì Lô Già Na Mạn Đồ La’ đang ở trong tay hắn.
Đem tờ cuối cùng mở ra, Tông Thủ không giải thích được sở lên cái mũi.
- Đây cuối cùng là ai đang nghĩ đến ta? Đúng rồi, đến đây đã được sáu ngày. Nhược Thủy thì thôi, mà Sơ Tuyết chỉ sợ đã gấp gáp vô cùng rồi. Lại nói tiếp, cũng xác thực cần phải trở về.
Nhìn nhìn phía trước, chỉ thấy phía trên thất tinh pháp đàn, đã có một đống đồ vật.
Sơ lược tính toán, đoán chừng đã có hơn 4 vạn. Không chỉ là Kim Cương Giới Đại Nhật Như Lai tâm chú của hắn, mà ngay cả Vạn Hóa Huyền Đình tâm kinh của Tông Nguyên cũng có thể đổi được rồi.