Thần Hoàng

Chương 539: Thành sự không có



Vốn chuẩn bị dùng Bạo Liệt Linh Trận ám sát quyền quý khiến thái thú nơi đây buông tha ba trăm vạn tội dân Hách Liên Thiết Sơn.

Kết quả còn chưa bắt đầu thì ở ngoài Nhạc Vũ Huyện thành bảy mươi dặm bị thành thủ địa phương một lưới bắt hết.

Ở trong Ngạn Thành Quan cũng có ám tử của Thương Sinh Đạo, sau đó đem tin tức này mấy lần truyền về, do Huyền Thuật chuyển giao vào tay của hắn.

Lờ mờ cảm giác có chút quen thuộc, Tông Thủ lẳng lặng suy nghĩ một lát thì nhớ được ngày đầu tiên đi vào Thực Chứng Đường nghe được mưu đồ của đám người kia a. Rồi sau đó hắn cảm thấy toàn thân vô lực.

Những người này thật sự dám động thủ? Hàn Phương không phải đã nói có sư môn trưởng bối ước thúc thì đám này không dám làm xằng làm bậy?

Chuyện này vốn có năm thành nắm chắc làm sao lại xảy ra biến cố này?

Những đồng môn Thương Sinh Đạo của hắn thật sự không phải quá hiếm thấy nha?

Xoa mi tâm, Tông Thủ cảm thấy vô cùng đau đầu. Lại nhìn qua gian phòng trong động quật, chỉ thấy Triệu Yên Nhiên hai nữ mặt như màu đất, Huyền Thuật thần sắc tái nhợt.

Bên cạnh hắn là Tông Nguyên Nhược Thủy, có thể cảm thấy việc này không liên quan tới mình ngược lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.

- Không biết việc này còn có mấy người biết? Có thể phong tỏa tin tức hay không, không cho những người khác biết?

Huyền Thuật nhíu mày, không xác định mà nói: 

- Ta tận lực! Nhưng mà những đồng môn kia nên tận lực nghĩ biện pháp cứu ra đi. Nếu như cứ mặc kệ thì lòng người sẽ lạnh buốt..

Tông Thủ ‘ Ân ’ một tiếng, lúc này trong đầu có vô số ý niệm vận chuyển, muốn cứu người khẳng định không thể dùng sức mạnh được.

Mà muốn cứu hơn mười đệ tử Thương Sinh Đạo ra ngoài, ba ngày sau bị xử trảm thì chỉ sợ hơn phân nửa là Nguyên Cửu Thần thiết hạ bẩy rập, dẫn bọn họ chủ động nhảy ra ngoài.

Thời điểm đang nghĩ ngợi cách giải quyết thì cửa động quật có âm thanh nổ vang vang lên.

Tông Thủ hơi nhíu mày nhìn qua. Rồi sau đó cũng chỉ thây tầng bình chướng của linh trận bị một cổ lực lượng làm nổ tung.

Sau đó mấy nhân ảnh đều trầm mặt đi vào trong, người đi đầu chính là Tạ An, còn hai người bên cạnh một là La Thế, một khác chính là Huyền Diệp. Đằng sau còn có trăm người đi theo, mặt mũi tràn ngập xúc động đứng ngoài cửa.

Dù ba người chưa đi tới nhưng tình cảm quần chúng mãnh liệt a.

- Bởi vì chuyện khẩn cấp, chúng ta nóng lòng cầu kiến. Có chỗ thất lễ mong thủ tịch và thống lĩnh thứ lỗi.

Nói chuyện đầu tiên chính là La Thế. Tuy nói xin lỗi nhưng không có nửa phần áy náy. Ngược lại hắn nhíu mày mặt không cảm tình nhìn qua Tông Thủ.

- Chuyện ở Nhạc Vũ Huyện thành không biết thủ tịch đã biết chưa?

Tông Thủ thầm than một tiếng, tin tức của những người này đúng là linh thông. Quả nhiên chuyện thế gian tám chín phần mười không như ý người.

Xem tình hình của đám người này là hưng sư động chúng tới rồi.

- Biết rõ!

- Như vậy không biết thủ tịch chuẩn bị ứng đối như thế nào?

Tông Thủ nhàn nhạt nhìn qua La Thế một cái, đồng dạng là mạc không biểu lộ: 

- Hơm mười đồng môn kia đều có tông môn xử trí. Không có quan hệ tới chúng ta, bọn ngươi nói hết rồi thì quay về đi...

Khí tức của La Thế cứng lại, lúc này hắn cười lên, nói:

- Tốt cho không quan hệ tới chúng ta! Thủ tịch không sợ trái tim của rất nhiều đệ tư Thương Sinh Đạo băng giá sao? Bỏ đi, chỉ là La Thế ta còn có một câu muốn hỏi lại. Ngươi chuẩn bị ở chỗ này chờ tới khi nào? Đợi đến lúc tông môn buông tha sau đó quay về hay sao? Nếu như có thể làm chuyền này từ mấy ngày trước, lấy tính mạng Nguyên Cửu Thần thì mười mấy đồng môn kia làm sao rơi vào tay của chúng?

Trong nội tâm Tông Thủ không khỏi vui lên, không ngờ La Thế tự cho mình cao như thế. Lại nghĩ làm như vậy sẽ tổn thương thảm trọng giết chết Nguyên Cửu Thần sao. Trong mắt hắn lấy mạng của Nguyên Cửu thần là dễ như trở bàn tay a.

Giống như mười mấy người kia bị bắt là trách nhiệm của hắn vậy?

Trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, không có nửa điểm thần sắc giấu diếm: 

- Việc này đã do ta quyết định, khi nào động thủ thì ta nói mới tính toán! Bản thủ tịch có tính toán gì không thì không tiện cáo tri.

La Thế nghe vậy thì da mặt tím lên, đang muốn tiến lên trước một bước thì nghe Huyền Thuật hừ lạnh một tiếng: 

- Môn quy Thương Sinh Đạo chúng ta cấm dĩ hạ phạm thượng, khi sư diệt tổ người, vi phạm chết!

Âm lực chấn động, thần sắc La Thế cũng nao nao, ánh mắt âm tình bất định, cuối cùng vẫn trực tiếp tức giận phất tay áo rời đi.

- Ta thực không nghĩ ra tại sao tông môn lại lựa chọn thế hệ nhát gan sợ chuyện này dẫn đội nhỉ! La Thế ta thật sự xấu hổ làm bạn với ngươi!

Lúc này mi tâm của Tạ An cũng nhíu lại, hắn ở trước mặt Tông Thủ bình tĩnh nhìn nửa ngày. Kiếm trong tay cũng buông xuống, bỗng nhiên buông ra. Cuối cùng chưa từng rút ra khỏi vẻ, chỉ thản nhiên nói: 

- Thỉnh thủ tịch đại nhân tự giải quyết cho tốt!

Sau khi dứt lời cũng rời đi. Chỉ để lại Huyền Diệp thần sắc áy náy, trầm ngâm sơ qua, cũng thi lễ nói: 

- Ta biết thủ tịch không phải là người thấy chết mà không cứu. Những mà tính tình đồng môn hết sức lỗ mãng, tâm lại hết sức chân thành, kính xin thủ tịch có thể đưa ra một thượng sách. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Hắn lại thâm ý sâu sắc nhìn qua Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan hai nữ rồi rời đi.

Mà người ngoài cửa về sau cũng đều tốp năm tốp ba tản ra.

Đợi gian phòng yên tĩnh lần nữa thì Tông Thủ tiện tay đánh ra mấy linh quyết, liền khiến cửa đóng lại, lần nữa khôi phục như thường.

Rồi sau đó hắn sầu mi khổ kiếm, nghĩ ngợi nóiThương Sinh Đạo quản chế tin tức thật sự quá rớt lại phía sau a.

Nếu như thả vào quân đội đời sau, truyền bá tin tức lung tung nhiễu loạn lòng quân là mất đầu đấy.

So với vạn năm sau thì tổ chức Thương Sinh Đạo nghiêm mật hơn rất nhiều.

Trong nội tâm ấn tượng với đám người Huyền Diệp La Thế này đã có chút đổi mới. Những người này vừa rồi lo lắng không giống làm bộ, thật tâm lo lắng cho mười mấy đồng môn bị bắt.

Tuy là đám ô hợp, nhưng mà mọi người biết đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, thật sự là tông phái cổ quái.

Huyền Thuật cũng nhíu mày, biết được Tông Thủ lúc trước bố trí phong tỏa tin tức đã hoàn toàn là nói suông. Trên mặt cũng hiện ra vài phần sầu não, rồi lại nhẫn nại khuyên nhũ: 

- Thỉnh thủ tịch chớ trách, những đệ tử này chỉ có tâm lo cho đồng môn mà thôi. Thực sự không phải là cố ý mạo phạm, kỳ thật không dám bất kính với ngài...

Dường như cảm thấy mình nói những lời này có chút giả quá mức, Huyền Thuật vội ho một tiếng: 

- Không biết kế tiếp chúng ta nên làm thế nào mới tốt?

Đã thấy Tông Thủ kinh ngạc nhíu mày, giống như không nghe thấy, sau nửa ngày sau mới cười khẽ.

- Suýt nữa sa vào trong ngõ cụt, cưỡng ép cứu người thì nhất định là không ổn. Nhưng mà chưa hẳn là con đường chết, không biết tông môn có nghĩ biện pháp gì không. Lệnh cưỡng chế thành thủ Nhạc Vũ Huyện kéo dài thời gian chém đầu lại một tháng sau? Nghe nói hoàng đế Đại Thương hận Thương Sinh Đạo chúng ta thấu xương? Cũng có thể làm cho Nhạc Vũ Huyện đem những Thương Sinh Đạo nghịch phỉ này áp giải vào kinh?